Chương 1093: Tin đồn 1
Dường như tin đồn đang hướng về phía mình…
Tóc bị mồ hôi ướt nhẹp, rũ xuống thái dương, vui vẻ lắc lư theo bước chân của anh.
“Hôm trước tôi đi ăn bữa khuya với người cung cấp thông tin, anh ta bảo hình như thật sự không phải là thủ lĩnh của Viên Bang cũ phái người giết người kia đâu.” Chú Cửu lau mồ hôi, vừa bóp eo vừa đi nhanh.
Ông ta thật sự chạy không nổi.
“Tất nhiên ông ta phải nói là không phải ông ta giết rồi. Hai cựu băng nhóm gần như tẩy trắng cùng một thời điểm, lại đều làm ngành dịch vụ, một bên làm dịch vụ vệ sinh và sửa chữa nhà cửa, một bên làm bảo vệ, sau khi đứng vững chân thì đều thèm muốn nuốt chửng ngành nghề của đối phương, muốn xử lý người nối nghiệp của Hòa Nghĩa Hội cũ từng bước một chứ sao.” Tam Phúc vén áo thun lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng đẹp mắt.
“Wow! Anh Tam Phúc chơi lưu manh kìa!” Lưu Gia Minh cười che mặt.
Gia Di quay đầu nhìn một chút, vừa lau mồ hôi vừa thưởng thức cơ bụng của anh Tam Phúc, lại sờ bụng mình, không ngờ cũng cưng cứng, hình như cũng có cơ bụng.
Cô vội vén áo thun lên nhìn thoáng qua.
“Ê!”
“Này!”
“Dịch Gia Di!”
Các quý ông nhao nhao kháng nghị.
“Ha ha ha, làm sao thế? Chưa từng thấy cơ bụng của mãnh nữ trong trung tâm bơi lội hay trên bờ biển hả?” Gia Di quay đầu cười sang sảng, gương mặt đỏ bừng mồ hôi chảy ròng ròng.
Phương Trấn Nhạc che khuất tầm mắt của các đồng đội, còn mình lại cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: “Quả thực có chút cơ bụng, được đấy tổ trưởng Dịch.”
“Ahhhh, anh Nhạc ngăn cản bọn em làm gì? Sao chính anh lại nhìn?” Lưu Gia Minh cười đùa, giả vờ rướn cổ cũng đòi nhìn.
“Sao nào? Mỗi ngày tôi đều tích đức làm việc thiện, nhìn thấy gì cũng là tôi nên được.” Phương Trấn Nhạc cười đứng thẳng lưng, lại lần nữa chặn tầm mắt của Lưu Gia Minh.
Gia Di cười nhe hàm răng trắng tinh, sau đó kéo áo xuống che khuất cơ bụng.
Bị họ trêu đùa một trận, khiến cô rõ ràng không cảm thấy có vấn đề gì bây giờ cũng ngượng ngùng.
Phương Trấn Nhạc mím môi, vừa rồi nói rất hào phóng, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, trái tim cũng đập thình thịch. Rõ ràng chỉ là nói đùa mấy câu bình thường mà thôi, nào ngờ phản ứng của mình cứ như một đứa con nít, nào là đỏ mặt nào là hoảng hốt… Cho dù lúc bắt giữ tên hung thủ tàn ác nhất cũng không hồi hộp như lúc này.
Thật mất mặt!
Thế là anh quay đầu sang một bên, cố gắng hít thở thật sâu, muốn biến trở về giám sát Phương uy phong lỗi lạc ngày thường, cố tình lại có cảm giác hạnh phúc ùa lên, vừa bí ẩn vừa ngọt ngào.
Cảm giác ngại ngùng khẩn trương cứ thế biến thành ý cười không thể che giấu lúc buông mi mắt, lắng đọng lại thành rượu ngon trong lồng ngực, trong veo ngon miệng.
Thì ra khi âm thầm thích một người, chẳng những sẽ lo được lo mất mà cũng có thời khắc say lòng người như thế này.
“Nhưng mà nhắc đến chuyện này, hình như bây giờ O ký vẫn chưa hoàn toàn làm rõ chân tướng sự việc nhỉ?” Gary từ đằng sau chạy đến đây, tiếp tục trò chuyện về tin đồn trong sở cảnh sát.
“Sắp rồi.” Phương Trấn Nhạc ngẫm nghĩ rồi nói. Thấy những người khác đều đã rất mệt mỏi, anh cũng thả chậm tốc độ, cho mọi người thời gian thở dốc.
“Chuyện này quá nguy hiểm. O ký tiếp nhận từ sớm, nếu điều tra cả buổi mà cuối cùng vẫn để hai bên đánh nhau, thậm chí xuất hiện thương vong thì sẽ rất mất mặt.” Chú Cửu lắc đầu, hiển nhiên trong vụ án này, ông ta không coi trọng O ký.
“Đúng là hơi khó.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
“Tôi nghĩ một là O ký nảy sinh mâu thuẫn lớn với một bên nào đó, hai là xung đột giữa hai bên khó có thể áp chế. Còn một khả năng nữa là hai bên từ đầu đến cuối không chịu phối hợp, cuối cùng đột nhiên xung đột trên đường phố, thương vong nặng nề, thậm chí liên lụy tới người dân.” Tam Phúc bi quan hơn.
“Vậy thì thảm, chẳng phải mỗi ngày O ký chạy lung tung mệt gần chết mà cuối cùng còn bị trưởng quan, cư dân thành phố với truyền thông mắng hay sao?” Gary giật mình: “Thế thì toang.”
“Sợ nhất là loại thứ ba mà cậu nói. Chết thêm một người cảnh sát cũng khó chịu. Đã càn quét tổ chức tội phạm bao lâu nay mà vẫn để xảy ra chuyện như vậy, chẳng khác nào nói rằng người khác hoàn toàn không để mắt đến cảnh sát, thật vô năng.” Chú Cửu lắc đầu.
Lúc này, Lương Thư Nhạc vẫn chạy bên cạnh Gia Di không tham dự vào đề tài trò chuyện bỗng chen miệng:
“Hôm trước tôi sang bộ phận pháp y thỉnh giáo bác sĩ pháp y, nghe nói vụ của Viên Bang cũ với Hòa Nghĩa Hội cũ, đến tận bây giờ O ký vẫn chưa tìm thấy thi thể nạn nhân.”
“??? Nghe thảm dữ vậy?” Chú Cửu thở dài.
“Không phải chứ?”
“Quả nhiên toang rồi.”
“Xong đời rồi.”
Nhìn về phía Lương Thư Nhạc cũng nắm giữ tin tức rất nhanh nhạy, mọi người lần lượt thở dài thành tiếng.