Chương 1100: Muốn dụ dỗ tổ trưởng của cậu 2
Nhưng vì lúc nhận được cuộc gọi tố cáo thì đã quá trễ, khi O ký dẫn đội đi điều tra, đồng nghiệp thuộc bộ phận giám định không phát hiện bất cứ manh mối nào ở nơi đó.
Do đó đến nay, thông tin này vẫn còn là nghi vấn.
[Nghi phạm: Hồng côn D Đầu Trọc, đương gia của Viên Bang cũ.]
Người này đang trốn đuổi giết tại Điếu Ngư, đảo Nam Nha. Lý do nghi ngờ ông ta là hung thủ bởi vì cha của người chết – Chung Đại Chí nhận định D Đầu Trọc chính là hung thủ.
O ký truy tìm manh mối theo sự nghi ngờ của Chung Đại Chí, mới đào ra một ít thông tin không xác định bao gồm “Phần đầu của nạn nhân có vết thương do vật cùn gây ra, do đó nghi ngờ D Đầu Trọc đã dùng búa đầu tròn cán dài của ông ta hành hung nạn nhân” vân vân…
[Động cơ gây án: Nghi ngờ rằng hai cựu băng đảng giành địa bàn sau khi tẩy trắng.]
Hai bên đều chỉ trích đối phương muốn cướp địa bàn của mình, thế nên đang kiếm chuyện.
Nhưng chính mình lại không chịu thừa nhận mình muốn cướp địa bàn của đối phương, đều nói rằng hiện tại sản nghiệp công ty mình đã rất lớn, làm ăn rất tốt, hoàn toàn chướng mắt chút lợi ích cỏn con như hạt vừng của đối phương.
[Hung khí: Nghi ngờ là búa tròn cán dài của D Đầu Trọc.]
Đến nay cảnh sát vẫn chưa thật sự tìm thấy thi thể, cho nên không thể nào phán đoán suy luận này có đáng tin hay không.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, người của Hòa Nghĩa Hội cũ cả ngày lảng vảng chung quanh hẻm Cẩu Đạo nơi phát hiện thi thể, cảnh sát nghi ngờ có lẽ họ đang tìm kiếm hung khí.
Nhưng thám tử giám thị D Đầu Trọc tỏ vẻ, họ đã tận mắt nhìn thấy chiếc búa đầu tròn đó được đeo trên eo D Đầu Trọc.
Cho nên rốt cuộc thành viên của Hòa Nghĩa Hội cũ đang làm cái gì, đến nay vẫn là câu đố.
Sau khi viết từng mục, Gia Di xoa trán.
Khi mọi người tán gẫu trong lúc huấn luyện dã ngoại, biểu cảm đều rất thoải mái. Bây giờ vụ án này rơi xuống đầu mình, khi mình thật sự phải suy nghĩ nên làm cách nào để giải quyết vấn đề này, cảm giác ấy… thật lòng rất tê tái.
Cô nhăn mặt nhíu mày, nhìn dòng chữ mà mình viết bên trái bảng trắng, lại bắt đầu viết bên phải:
[Thi thể]
[Hiện trường phạm tội]
Hai mục này không tìm được, mọi thứ đều là vô nghĩa.
Đây cũng là lý do vì sao O ký lại buồn rầu. Chẳng lẽ họ lại xông vào nhà Chung Đại Chí cướp thi thể? Vậy thì chẳng phải là không có xung đột mà mình lại đi chế tạo xung đột hay sao?
Trừ phi từ trưởng quan tới thám tử của O ký đều không muốn làm việc nữa.
Huống chi thỏ khôn có ba hang, Chung Đại Chí có rất nhiều bất động sản, ngoại trừ bất động sản còn có vô số kể cứ điểm nằm ngoài dự đoán, cửa hàng kinh doanh vân vân… Chẳng lẽ O ký có thể lục soát toàn bộ địa điểm [có khả năng giấu xác] của Chung Đại Chí cùng một lúc?
Chỉ cần không phải “cùng một lúc” thì thi thể sẽ được di chuyển trong tích tắc, cho dù O ký thật sự dám làm thì cũng không làm được.
Khưu Tố San và các thám tử O ký ngồi bên trái văn phòng, Phương Trấn Nhạc và các thám tử CID thì phân bố bên phải văn phòng.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di lúc lại viết chữ lên bảng trắng, lúc lại suy nghĩ, lúc thì quay đầu hỏi thông tin.
Sau khi Dịch Gia Di sửa sang lại thông tin xong, Khưu Tố San bỗng quay đầu ghé lại gần Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng nói:
“Cậu kế thừa y bát của tôi tốt ghê nhỉ.”
“?” Phương Trấn Nhạc quay sang nhìn cô ta.
Madam Khưu dùng từ “kế thừa” này, chẳng lẽ đang nói mình là con trai của cô ta, muốn chiếm tiện nghi của mình?
“Năm đó chuyện gì tôi cũng ủng hộ cậu, mặc cho cậu thỏa sức làm, nhìn cậu thi triển thân thủ, giương cánh bay cao.” Khưu Tố San dùng một đống thành ngữ lung tung, khiến Phương Trấn Nhạc ê hết cả răng, nhưng cô ta lại rất đắc ý, vẫn tiếp tục nói:
“Bây giờ cậu cũng đối xử với Thập Nhất như vậy chứ gì? Giao hết quyền lực vào tay cô ấy chứ gì?"
“Tôi khác chị.” Nghe xong, Phương Trấn Nhạc nghiêm túc lắc đầu.
“Cậu khác tôi chỗ nào?” Khưu Tố San bĩu môi.
“Tổ trưởng nhà tôi khiến người ta như đắm mình trong gió xuân.” Phương Trấn Nhạc nói với vẻ kiêu ngạo.
“…” Khưu Tố San.
Có phải lúc này Phương Trấn Nhạc đã quên mất, tổ trưởng của cô đã từng là chính cậu ta không nhỉ?
Cho nên, ý cậu ta là cậu ta không ấm áp như gió xuân bằng Gia Di chứ gì?
Tên này cũng tự biết thân biết phận đấy chứ.
Dịch Gia Di đứng trước bảng trắng hít một hơi thật sâu, lại xoa mặt, xác định đã chải chuốt rõ logic trong vụ này rồi mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phương Trấn Nhạc theo phản xạ:
“Anh Nhạc, e rằng chúng ta phải nói chuyện với người nhà của nạn nhân là Chung Đại Chí.”