Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1106 - Chương 1106 - Cho Ai Mà Chẳng Bị Mụ Đầu 2

Chương 1106 - Cho ai mà chẳng bị mụ đầu 2
Chương 1106 - Cho ai mà chẳng bị mụ đầu 2

Chương 1106: Cho ai mà chẳng bị mụ đầu 2

“Ừ, cô nói đi.” Phương Trấn Nhạc cột súng của mình thật chắc rồi ngồi xuống trước mặt Gia Di, kiểm tra xà cạp giúp cô.

Gia Di cúi đầu nhìn anh Nhạc ngồi trước mặt mình với tư thế một chân quỳ trên sàn nhà, một chân gấp khúc chống trước người, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn một chút, gò má nóng ran, thế nên cô vô thức im lặng.

Mãi đến khi anh ngẩng đầu lên hỏi, Gia Di mới lên tiếng:

“Chung Đại Chí rất có khả năng còn giữ tâm trạng của một người cha. Nước ta chú trọng mồ yên mả đẹp, có lẽ ông ta sẽ không đồng ý cho giải phẫu. Cho dù chúng ta xin phép thì cũng chưa chắc đã có thể mang thi thể rời khỏi nhà họ Chung. Dù mang thi thể rời đi dưới sự đi cùng của nhóm người Chung Đại Chí thì e rằng vẫn sẽ hơi khó.”

“Thế nên chi bằng chúng ta dẫn tất cả mọi người đến đó, bác sĩ pháp y sir Hứa, anh Đại Quang Minh bộ phận giám định cũng đều ngồi xe lên đường.”

“Đến lúc đó anh chỉ cần dẫn tôi đi cùng thôi, đừng dẫn anh Tam Phúc, nhường suất của anh Tam Phúc cho sir Hứa, ba chúng ta đi gặp Chung Đại Chí. Anh Nhạc nghĩ mà xem, một người đàn ông dẫn theo một người phụ nữ, còn mang theo một anh chàng đẹp trai tóc dài đeo kính, tổ hợp này trông giống đi thăm nhà người khác hơn đúng không? Sir Hứa còn không có sức đe dọa bằng anh Tam Phúc. Thấy ba chúng ta, Chung Đại Chí cũng sẽ dễ dàng thả lỏng hơn, càng dễ xây dựng bầu không khí đàm phán hòa bình.”

“Nếu Chung Đại Chí thật sự không đồng ý cho chúng ta mang thi thể đi thì chí ít có thể nhượng bộ một bước, xin phép ông ta cho chúng ta xem thi thể một chút.”

Chỉ cần cho sir Hứa thấy thi thể, dù không được giải phẫu thì ít ra cô cũng có thể hưởng sái một chút.

Vậy thì mình xem dòng chảy hình ảnh cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

“Sir Hứa? Anh ta có dám không?” Phương Trấn Nhạc hơi nhăn mày. Mặc dù Hứa Quân Hào đã từng gặp rất nhiều thi thể, nhưng dù sao đi gặp ông trùm của một cựu băng nhóm vẫn là chuyện rất nguy hiểm.

“Chắc là dám!” Gia Di gật đầu thật mạnh. Thi thể còn không sợ, chẳng nhẽ lại sợ người? Sir Hứa là người dám ăn cơm ngủ nghỉ trong phòng xác cơ mà, còn dùng tủ đông thi thể để chứa chocolate ăn vặt đấy nhé!

“?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, không đưa ra đánh giá.

Vậy thì, sir Hứa có dám không?

Sir Hứa không dám!

Khi Phương Trấn Nhạc và Gia Di cùng nhau đi thẳng đến văn phòng pháp y, nhân vật mục tiêu Hứa Quân Hào đang ngồi trong văn phòng của mình vừa đọc tạp chí học thuật gửi đến từ nước Anh, vừa uống hồng trà. Mỗi khi bắt gặp một từ vựng tiếng Anh tối nghĩa khó hiểu, anh ta sẽ tra cứu từ điển chuyên ngành rồi ghi chép lại.

Chàng trai xinh đẹp tóc dài đắm chìm trong ánh nắng, ngồi trong ghế làm việc mềm mại đàn hồi, đắm chìm trong đời sống văn phòng của một nhân vật tinh anh, mùi trà quanh quẩn, tâm trạng sung sướng thoải mái.

Trong lòng đang hoan hô ăn mừng vì không có án mạng không có thi thể.

Anh ta không thể ngờ được rằng, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, anh ta sẽ phải đi theo giám sát Phương sát thần và nữ thần thám xinh đẹp đáng yêu, cùng nhau xông vào đầm rồng hang hổ.

Hứa Quân Hào đã làm pháp y gần 10 năm, chỉ có thi thể đưa đến trước mặt anh ta, hoặc là đến hiện trường xảy ra án mạng nhận thi thể, chứ chưa bao giờ đi theo thám tử đến nhà người khác xin được xem thi thể.

Xã hội pháp trị như Hương Giang! Xảy ra vụ án giết người, thế mà lại dám không báo cảnh sát? Bác sĩ pháp y đến tận nhà xét nghiệm thi thể mà còn phải xin sự đồng ý của gia trưởng?

Đây có thật là thập niên 90, chứ không phải xã hội phong kiến ăn thịt người không?

Khi Phương Trấn Nhạc nói cho Hứa Quân Hào biết chân tướng sự việc, Hứa Quân Hào vội vàng lắc đầu. Anh ta là pháp y, chỉ phụ trách giải phẫu thi thể, còn chuyện xông pha chiến đấu anh ta chưa từng được huấn luyện bao giờ.

Lúc mới gia nhập sở cảnh sát, giám sát cũng không nói với anh ta mình còn phải đối mặt với ông trùm cựu băng đảng.

Nhưng đối diện với ánh mắt “Sir Hứa tuyệt nhất sir Hứa không sợ gì cả” của Gia Di, anh ta lại ngượng ngùng nói thằng mình cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết sợ hãi. Anh ta đành phải tìm đủ mọi lý do, nói làm vậy là không hợp lệ, làm vậy thì không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác các thứ các thứ.

Nhưng cái tên Phương Trấn Nhạc này lại hóa giải toàn bộ viện cớ của anh ta, thậm chí còn thề thốt:

“Dịch Gia Di sẽ phụ trách tự bảo vệ chính mình, tôi phụ trách bảo vệ sự an toàn của anh. Toàn bộ đội cảnh sát nếu có người nói bảo vệ ai mà nhất định sẽ làm được thì chắc hẳn người đó chính là Phương Trấn Nhạc tôi đây, đúng không nào?”

“Sir Hứa, chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm rồi, anh cũng biết tôi là người như thế nào rồi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment