Chương 1105: Cho ai mà chẳng bị mụ đầu 1
Phương Trấn Nhạc nhếch môi cười, giơ tay phải về phía Gia Di. Cô tiến lên trước một bước, ra sức vỗ tay phải của mình vào bàn tay anh.
“Cùng tôi đi gặp trùm thủ lĩnh của Hòa Nghĩa Hội cũ, có sợ không?”
Anh không có khả năng dẫn một nhóm người đi gặp Chung Đại Chí, chỉ có thể dẫn theo một hai người, không thì mối đe dọa quá lớn, e rằng Chung Đại Chí quá mức kiêng kỵ nên không dám tiếp nhận ‘lễ tiết’ của họ.
“Tất nhiên…” Cánh buồm nhỏ Gia Di cũng đón gió phấp phới, cả người phồng lên: “Không sợ!”
[Vở kịch ngắn]
Lưu Gia Minh ngơ ngác nhìn anh Nhạc và Gia Di một lát, quay sang nhỏ giọng hỏi Lương Thư Nhạc: Cậu có cảm thấy, hình như trong văn phòng này chỉ có mình anh Nhạc với chị Thập Nhất không?
Lương Thư Nhạc: Ừ đúng, chúng ta không thật sự tồn tại.
Lưu Gia Minh gật đầu: Anh Tam Phúc là cái ghế, chú Cửu là cái bàn… Đúng vậy, dường như chúng ta đều là không khí.
…
Ngày 22 tháng 7, thích hợp khai quang, xin con, thờ cúng, xuất hành, thăm hỏi, động thổ.
Chú Cửu cầm tờ lịch âm, lẩm bẩm tính toán.
Đi gặp Chung Đại Chí thì ít nhiều gì cũng được xem là xuất hành với thăm hỏi nhỉ?
Muốn xem thi thể của con trai Chung Đại Chí, không biết có được coi là xin con với động thổ không ta?
Xin được xem con trai của ông ta thì cũng coi như xin con nhỉ?
Xin phá mở vật chứa thi thể của con trai Chung Đại Chí, có phải cũng được xem là động thổ không ta?
Xem thi thể xong lại thắp hai cây nhang, có liên quan tới thờ cúng không nhỉ?
Còn chuyện thích hợp khai quang…
Chú Cửu gãi đầu, thật sự không bịa chuyện được nữa.
“Bắt đầu huy động nhân lực thôi, mười chiếc xe cảnh sát trở lên, một chiếc xe buýt cảnh sát PTU trở lên…” Phương Trấn Nhạc tựa lưng vào tường, hếch mày nhìn về phía Khưu Tố San.
“?” Khưu Tố San nhướn mày.
“Tất nhiên là madam Khưu huy động lực lượng giúp chúng tôi rồi. CID đâu thể nào huy động được nhiều người đến thế.” Phương Trấn Nhạc gật đầu mỉm cười nhìn Khưu Tố San.
“Không thành vấn đề, đây là điều chúng tôi nên làm!” Khưu Tố San lưỡng lự một lát, đây cũng không phải là công việc dễ dàng, huy động nhiều nhân lực cùng một lúc như vậy chắc chắn sẽ làm kinh động cánh truyền thông, đến lúc đó đối nội phải báo cáo với bộ phận quan hệ công chúng và các đại giám sát khác, đối ngoại lại phải giải thích với dân chúng toàn thành phố Hương Giang, nếu xảy ra vấn đề gì thì cô ta phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nhất định phải suy xét thật kỹ xem mình nên điều hành như thế nào, thu xếp như thế nào, nhất là chỉ cần phô trương thanh thế thể hiện sự uy phong mà thôi, tuyệt đối không thể đánh nhau thật…
“Đúng rồi madam Khưu, chúng ta cần thiết chuẩn bị tinh thần sẽ thật sự nảy sinh xung đột với đối phương, thế thì mới có thể chấn nhiếp bọn chúng triệt để. Chung Đại Chí là một con cáo già, nếu chị chỉ muốn đe dọa ông ta thì e rằng sẽ khó mà thành công.” Phương Trấn Nhạc vẫy tay gọi Gia Di ra hiệu cho cô đi theo mình ra ngoài một chuyến, sau đó quay đầu không quên dặn dò Khưu Tố San:
“Cho nên lúc điều động nhân lực, tốt nhất chị hãy chuẩn bị sẵn kế hoạch một khi xảy ra xung đột thì nên giải quyết xung đột như thế nào, lại không thể làm tổn thương đến người dân vô tội.”
“…” Sắc mặt Khưu Tố San lập tức đen sì, lỡ như thật sự bùng nổ xung đột, thế thì…
Cô ta khẽ mím môi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi: Tốt lắm! Giám sát Phương Trấn Nhạc đã hoàn toàn giúp mình tìm lại cảm giác làm giám sát ở tổ B! Chính là cảm giác bấp bênh, có khả năng gây ra họa lớn bất cứ lúc nào này!
Chính là cảm giác này!
“Đã biết.” Khưu Tố San thở dài, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý với Phương Trấn Nhạc.
…
Những người khác đều bắt đầu chuẩn bị từ A đến Z. Còn Phương Trấn Nhạc dẫn Gia Di ra ngoài. Chắc chắn họ không thể nào đeo súng bên hông mà đi gặp Chung Đại Chí, nhưng không mang súng thì không ổn.
Thế nên anh chuẩn bị sang bộ phận quản lý vũ khí để xin hai khẩu súng cỡ nhỏ, đeo trên bắp chân, dùng ống quần che khuất.
Sau khi xin súng xong, anh lại dẫn Gia Di đến phòng tập để huấn luyện gấp rút, bắn mười mấy phát súng xác định mức độ quen thuộc đạt tiêu chuẩn rồi mới cùng Gia Di ngồi bên phòng tập, buộc khẩu súng và băng đạn vào hai bên bắp chân.
Lúc buộc súng, Gia Di trầm tư một lát rồi quay sang đề nghị với Phương Trấn Nhạc:
“Anh Nhạc, Chung Đại Chí vẫn không chịu cho cảnh sát nhúng tay vào vụ này, như lời anh nói là vì thể diện của mình. Vậy thì đối với thi thể của con trai mình, có lẽ ông ta sẽ có một vài cảm xúc khác.”