Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1104 - Chương 1104 - Mưu Kế “Chào Đón Bằng Lễ Tiết” 3

Chương 1104 - Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 3
Chương 1104 - Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 3

Chương 1104: Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 3

“Cậu định quay phim hả?” Phương Trấn Nhạc cười lắc đầu: “Tất nhiên là chiến thuật biển người! Điểm mạnh nhất của đội cảnh sát Hương Giang là gì? Đông người chứ sao ~”

Gia Di lấy sổ tay ra, những người khác cũng đều chuyên chú nhìn về phía anh Nhạc, chờ câu nói kế tiếp của anh.

“Đầu tiên, chúng ta phải lễ phép.” Phương Trấn Nhạc giơ một ngón tay, bắt đầu chậm rãi nói ra phương án mà mình đã suy nghĩ thật kỹ đêm qua:

“Cho nên hôm nay tôi ăn mặc rất chỉn chu, áo sơ mi, quần tây giản dị, giày da, đây là đạo đãi khách.”

“Lát nữa chúng ta ra ngoài ấy, mua thêm chút trái cây hộp quà gì đó, không có vị khách nào đến thăm nhà người khác mà hai bàn tay trắng đâu.”

Tiêu Huân chớp mắt, vẻ mặt không cho là đúng.

Nếu chào đón bằng lễ tiết có thể bước chân vào nhà Chung Đại Chí thì O ký bọn họ sẽ không bị đóng sập cửa trước mặt lâu đến thế.

“Xã hội đen ấy, cái gốc của nghề này, chính là khí khái đàn ông.” Phương Trấn Nhạc bỗng giảm chậm ngữ điệu, nói từng từ một: “Cho nên, Chung Đại Chí nhất định sẽ không dễ dàng cho phép ‘bọn cớm’ trong miệng họ bước chân vào cửa nhà ông ta, trở thành khách quý của ông ta.”

“Nếu chúng ta xông vào nhà ông ta, vì thể diện, vì không làm nhục khí khái của mình, ông ta nhất định sẽ liều mạng chống cự. Vậy thì chẳng khác nào di dời thù hận của họ đối với Viên Bang cũ sang đối với chúng ta, đây là chuyện ngu xuẩn mà chỉ có những kẻ xúi quẩy mới làm, chúng ta nhất định không thể xông vào.”

“Nhưng các phần tử băng đảng có khí khái thể diện ấy, nếu thấy chúng ta mang theo quà cáp, tươi cười đến gặp họ mà họ lại dễ dàng mở cửa chào đón, truyền ra ngoài tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho giới giang hồ. Nói không chừng kẻ thù sẽ nói họ là con chó của sở cảnh sát, vẫy đuôi lè lưỡi trông như chó nịnh bợ chủ. Để không bị người khác nói như vậy, tất nhiên họ cũng sẽ từ chối trả lời rằng Chung Đại Chí không có nhà các kiểu, đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Phương Trấn Nhạc chỉ nói mấy câu đã vạch trần nghi ngờ trong lòng các thám tử O ký như Tiêu Huân. Khóe môi của anh mang theo nụ cười như có như không, vẻ mặt như đã tiên đoán được hết mọi chuyện.

“Cứ nghĩ theo chiều hướng này, có phải chúng ta không thể đối xử với họ một cách thô bạo, đồng thời cũng không thể mềm mỏng hay không?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày hỏi.

“Đúng thế.” Tiêu Huân vô thức đáp lại, nghe thấy giọng nói của mình, anh ta mới cảm thấy lúng túng, vành tai hơi đỏ nhừ. Thật sự là miệng nói quá nhanh, trả lời kiểu này khiến anh ta trông thật ngu ngốc.

Nhưng quả thật là mọi người vẫn bối rối vì chuyện này. Người ta không ăn cứng cũng không ăn mềm, mình thật sự rất bất lực.

“Cho nên…” Phương Trấn Nhạc nghiêng đầu đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chúng ta phải vừa mềm vừa cứng, cứng mềm đan xen, cứng mềm phối hợp.”

“???” Tiêu Huân vẫn cảm thấy mờ mịt khó hiểu. Cứng mềm phối hợp là sao? Cách nói nghe như quái dị khó hiểu này, thật sự có thể nói trong một cuộc họp nghiêm túc như lúc này sao?

Nhưng lần này anh ta rút kinh nghiệm, không ngơ ngác mở miệng hỏi, bại lộ sự ngu muội của mình.

Gia Di kịp thời đảm nhiệm vai phụ cho anh Nhạc, nhướn mày tò mò hỏi: “Phối hợp cứng mềm bằng cách nào?”

“Chúng ta lái mười mấy chiếc xe cảnh sát đến đó, trong xe toàn là cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng, áo chống đạn đầy đủ. Sau đó kéo thêm hai chiếc xe toàn là đặc chủng tinh anh, ngồi trong xe buýt cảnh sát ôm đồ nóng, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà Chung Đại Chí, mặt mũi ai nấy đều hằm hằm sát khí, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào.”

Súng tiểu liên đấy nhé, sợ chưa?!

“???” Tiêu Huân kinh hãi đến mức con ngươi co rụt lại.

Thế mà gọi là “chiêu đãi bằng lễ tiết” á?

Đây đâu chỉ là chiến thuật biển người, quả thật là bao vây tiễu trừ ấy chứ! Cho dù Chung Đại Chí chiếm núi làm vua thì chỉ cần chừng đó cảnh lực được huy động cũng đủ để tiêu diệt thế lực của ông ta thôi nỉ?

“A! Tôi hiểu rồi!” Hai hàng lông mày của Gia Di nhướn cao, đôi mắt tròn xoe, có vẻ cô đã hiểu ý của anh Nhạc.

“Đúng vậy, nếu chúng ta chỉ cười ha ha giữ lễ độ với họ thì chúng ta quá ngây thơ. Đối mặt với sự ‘lễ phép’ không có sức mạnh thêm vào, lũ du côn kia sẽ không thèm khách sáo với chúng ta đâu.”

Cặp mày kiếm của Phương Trấn Nhạc bay lên, khí thế trên người như cánh buồm trước cơn gió lớn, căng phồng phấn khởi:

“Chỉ khi nào cậu bày ra trận thế, vung đao thương kiếm kích, phô bày cơ bắp khiến họ kiêng kỵ thì họ mới thật sự trở thành người lễ phép biết đạo lý.”

“Anh Nhạc thật lợi hại!” Đôi mắt Gia Di tỏa sáng, phương pháp và logic kiểu này, nghe thật sự rất lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment