Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1103 - Chương 1103 - Mưu Kế “Chào Đón Bằng Lễ Tiết” 2

Chương 1103 - Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 2
Chương 1103 - Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 2

Chương 1103: Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 2

Hôm sau, khi đến văn phòng tổ B, Tiêu Huân ngửi thấy mùi rượu vang đỏ khắp phòng, vừa ngọt vừa chua vừa nồng.

Lại nhìn Phương Trấn Nhạc, vẫn mặc bộ đồ hôm qua, quấn một chiếc áo khoác nằm trên ghế massage ngủ say sưa.

Trên một chiếc bàn làm việc cũ trong văn phòng chừa đầy tài liệu và những tờ giấy được viết kín chữ viết như rồng bay phượng múa. Vì phép lịch sự không nên tự ý xem văn kiện của người khác, Tiêu Huân không nhìn nhiều mà đi đến bên cửa sổ mở cửa ra để bầu không khí vừa ấm áp vừa tươi mát của buổi sáng tràn vào phòng, thổi tan mùi rượu ngập tràn trong phòng.

Sau đó, tổ trưởng Tiêu bèn khoanh tay trước ngực, vừa xem đồng hồ vừa chờ những người khác.

Không thể không nói rằng người của tổ B thật sự rất bình tĩnh. Thám tử O ký bọn họ đều đã đến đông đủ, thám tử tổ B mới khoan thai đến trễ.

Thật nghe lời, tối qua sir Phương kêu mọi người nghỉ ngơi ngủ một giấc cho ngon lành, thế là họ ngủ thật say giấc nên mới đến trễ như vậy.

Mãi đến khi mọi người đều đến đông đủ, Phương Trấn Nhạc mới ngồi dậy từ ghế massage, vừa dụi mắt vừa lảo đảo vào phòng thay đồ của sở cảnh sát để thay quần áo rửa mặt.

Mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc thay một bộ quần áo mới, rửa mặt sạch sẽ quay về văn phòng.

Anh chàng giám sát suy sút vừa rồi đã thanh chóng thay đổi, biến thành một anh chàng đẹp trai tràn ngập khí thế, sắc bén không thể đỡ. Nước nhỏ giọt từ phần tóc mái ướt sũng, anh chỉ ngẫu nhiên vươn bàn tay thon dài với những khớp ngón tay rõ ràng xinh đẹp tùy ý lau vệt nước.

Chiếc áo sơ mi màu đỏ trên người anh bị giọt nước thấm ướt để lại vết nước nho nhỏ, phần vải áo dán trên da làm nổi bật vân da dưới lớp áo, trông vừa cấm dục vừa quyến rũ.

Chẳng trách rất nhiều người đều nói rằng giám sát Phương của tổ trọng án cứ tỏa ra mị lực tùy thời tùy chỗ, là cảnh sát đẹp trai nhất Tây Cửu Long.

Dịch Gia Di đưa bữa sáng mà anh cả chuẩn bị sẵn cho Phương Trấn Nhạc, lại lấy một đôi đũa nhét vào tay anh.

Phương Trấn Nhạc đẩy đống tài liệu mà anh vắt óc suy nghĩ cả đêm viết ra giấy sang một bên, đặt đồ ăn lên bàn, mở nắp hộp hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Trong lúc Phương Trấn Nhạc ăn bữa sáng, chú Cửu thay nước cho bình hoa hướng dương, Lưu Gia Minh đặt đồ uống lạnh mà mọi người muốn uống trong cuộc họp, Lương Thư Nhạc rửa sạch sẽ ly nước mà hôm qua mọi người đã dùng, Gary và Tam Phúc dọn dẹp lại văn phòng một lượt, đồng thời phân loại và sửa sang lại đống tài liệu bị anh Nhạc đẩy sang một bên.

Dịch Gia Di đứng bên cạnh bảng trắng, mở sổ tay của mình, quay đầu vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa kiên nhẫn chờ anh Nhạc ăn sáng.

Tất cả mọi người của O ký đến tham dự cuộc họp hôm nay đều rúng động trước sự phân công làm việc ngay ngắn trật tự của các thành viên tổ B, cùng với bầu không khí yên bình hài hòa giữa mọi người.

Họ bỗng cảm thấy dường như chỉ cần ngồi giữa những người này, mình sẽ không còn nôn nóng và phiền muộn nữa.

Phương Trấn Nhạc buông đũa, Lương Thư Nhạc lập tức giành trước Lưu Gia Minh, dọn dẹp bàn giúp anh Nhạc.

Gary đưa một ly nước cho Phương Trấn Nhạc súc miệng, ngay sau đó tất cả mọi người đều đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm về phía Phương Trấn Nhạc.

Bầu không khí thả lỏng vừa rồi bỗng nhiên thay đổi, các thám tử O ký không tự giác ngồi thẳng lưng, dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và lạnh lẽo tràn ngập như trên chiến trường.

“Cảm ơn.” Phương Trấn Nhạc dùng tay chải tóc mái đáng ghét ra sau đầu, lộ ra vầng trán rộng, sau đó đi đến bên cạnh bảng trắng, gật đầu với Dịch Gia Di rồi nói ngay lập tức:

“Như Thập Nhất đã nói, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề thi thể trước tiên.”

Mọi người lập tức vểnh tai lên.

“Hôm nay chúng ta cùng nhau đến nhà Chung Đại Chí một chuyến.” Phương Trấn Nhạc nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Xông vào hả?” Lương Thư Nhạc mắt tròn xoe, lóe lên cảm xúc phấn khởi hào hứng.

Mỗi người một khẩu súng, lên kế hoạch sẵn vị trí, hướng đi của mỗi người, sau đó tiếp ứng lẫn nhau xông vào nhà, A giết chết vệ sĩ canh cửa, B đu dây thép từ trên lầu đạp cửa sổ nhảy vào phòng, C làm đôi mắt đứng trong căn nhà đối diện theo dõi Chung Đại Chí, báo cáo tình huống cho mọi người bất cứ lúc nào, đồng nghiệp khơi mào chức trách tay súng bắn tỉa…

Ảo tưởng trong đầu dừng lại, cậu ta đưa mắt nhìn về phía mấy thứ mà đêm qua anh Nhạc viết trên giấy, cho rằng mình sẽ thấy sơ đồ bày binh bố trận mà anh Nhạc vẽ.

Nhưng không có.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía thám tử mới vào nghề Lương Thư Nhạc, trong mắt tràn ngập sự cưng điều đối với vãn bối.

Lương Thư Nhạc đọc được năm chữ từ những ánh mắt không có ác ý đó: đồ ngốc thật đáng yêu.

“…” Đồ ngốc đỏ mặt.

Bình Luận (0)
Comment