Chương 1102: Mưu kế “chào đón bằng lễ tiết” 1
Thấy đùi gà bị cướp ngay trước mắt mình, Tiêu Huân căm giận nghiến răng, thầm nghĩ: để tôi chống mắt lên xem đức với năng của các anh, mạnh đến mức nào.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía Phương Trấn Nhạc lúc nãy nói mình đã có ý tưởng nhưng còn phải suy nghĩ kỹ hơn, chỉ thấy đối phương mặc dù tay phải cầm đũa đưa đồ ăn vào miệng, nhưng ánh mắt mơ hồ, tay trái tùy tiện vò đầu, làm cho mái tóc ngắn vốn không mượt mà bị vò đến mức rối tung, tóc mái nhếch lên, để lộ cặp mày kiếm vừa dày vừa dài, khí chất trở nên sắc bén hơn hẳn, vẻ mặt như đang trầm tư dường như cũng có sức thuyết phục hơn.
Tiêu Huân hơi mím môi, thế mà lại thật sự mong chờ Phương Trấn Nhạc không phải mạnh miệng mà thật sự có thể nghĩ ra phương pháp kỳ diệu nào đó, đừng làm thất vọng O ký mong chờ vào anh.
…
…
Sau bữa cơm, Phương Trấn Nhạc từ chối đề nghị tăng ca với mọi người, vẫy tay kêu các thám tử về nhà trước, đêm ngay nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nói không chừng ngày mai sẽ tập trung vào công việc đến nỗi quên ăn quên ngủ, phải trân trọng khoảng thời gian thả lỏng hiếm hoi này.
Nhân tiện mọi người có thể suy nghĩ kỹ càng về vụ án này, sáng mai lúc mở cuộc họp thì trao đổi ý tưởng của nhau. Anh cũng có thể tranh thủ đêm nay quy hoạch lại trọng điểm của mình, sau đó hỏi ý kiến mọi người.
Lúc tiễn Phương Trấn Nhạc rời đi, Gia Di âm thầm đưa cho anh một hộp bánh bà xã do anh cả của cô tự tay nướng.
Phương Trấn Nhạc nhìn đồ ăn trong hộp, đây là món ăn vặt cho dù để nguội thì vẫn ngon miệng, hiển nhiên Gia Di đã biết anh sẽ không về nhà mà sẽ quay về văn phòng tăng ca suy nghĩ về vụ án này.
Anh xách hộp bánh bà xã, ngẩng đầu nhìn Gia Di, rất muốn cất cô vào túi mang đi cùng.
Anh buông mi vuốt ve mái tóc ngắn, vỗ lên cánh tay của cô rồi xoay người rời khỏi Dịch Ký.
Tại chỗ đỗ xe, anh bất ngờ thấy Khưu Tố San.
“Đi thôi, cùng nhau về sở cảnh sát, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau thảo luận vụ án, tôi vào văn phòng cậu ngồi một lát, hoài niệm hoàn cảnh ngày xưa.” Thấy anh như định từ chối, Khưu Tố San lấy một chai rượu vang đỏ mà mình mua trên đường lúc nãy từ trong xe con: “Vụ án này tôi nắm rõ hơn cậu. Nếu cậu muốn biết chuyện gì thì hỏi thẳng tôi còn nhanh hơn là tra tư liệu. Nhân tiện chúng ta cùng nhau uống mấy ly.”
Cuối cùng Phương Trấn Nhạc không từ chối, lấy chìa khóa đi về phía chiếc Jeep của mình.
Sau khi đến văn phòng, Khưu Tố San xách một chai rượu tiến vào sở cảnh sát Du Ma Địa, rẽ vào khu làm việc CID. Tư thế hiên ngang như thể một chị đại xã hội đen định cầm chai rượu đó đi đập lên đầu ai.
Rẽ vào văn phòng tổ B, cô ta dễ dàng tìm được ly rượu, rót cho mỗi người một ly.
Phương Trấn Nhạc ngồi vào bộ bàn ghế cũ của mình khi chuyển vào văn phòng tổ B, bắt đầu vẽ sơ đồ trí nhớ trên vở, suy nghĩ, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi cô ta hai câu.
Lúc nghỉ ngơi, Khưu Tố San mới hỏi:
“Bây giờ cậu còn đau đầu không?”
“…” Phương Trấn Nhạc uống một ngụm rượu, không nói một lời.
Thái độ này tức là vẫn còn.
Khưu Tố San mím môi thở dài: “Cậu vẫn chưa làm hòa với cha mẹ à?”
“Ai bảo con cái với cha mẹ nhất định phải mẹ hiền con thảo? Như bây giờ cũng rất tốt.” Phương Trấn Nhạc rốt cuộc lên tiếng.
“Cho nên rốt cuộc cậu hận cha mẹ cậu vì chuyện gì? Lại vì lý do gì mà con trai út của vua châu báu lại nhất quyết bỏ tiền ra để làm cảnh sát?” Khưu Tố San vẫn rất tò mò. Kể từ ngày đầu tiên làm việc cùng Phương Trấn Nhạc, cô ta vẫn suy đoán chuyện này.
Các loại ân oán tình thù của giới nhà giàu đều nghĩ một lần, nhưng lại cảm thấy không giống cho lắm, quá khó hiểu.
Đây mới là vụ án chưa có lời giải đám mà cô ta không muốn bỏ qua.
“Thích chứ sao, madam.” Phương Trấn Nhạc nhướn cao mày: “Chị chưa từng nghe câu vì ước mơ, có thể vứt bỏ tiền bạc hả?”
“Nói chứ, miếng đất ở Đại Bộ lưng tựa núi mặt hướng biển của cậu sao tự dưng bắt đầu khai phá vậy?” Khưu Tố San lại có tin đồn khác.
“…” Phương Trấn Nhạc ngậm miệng thật chặt, vẻ mặt không muốn trả lời, khóe môi lại hơi cong lên.
Còn có thể vì lý do gì nữa? Có người muốn mua biệt thự ở đó chứ sao.
“???” Thấy vẻ mặt như cố kìm nén sự rạo rực của Phương Trấn Nhạc, lòng hiếu kỳ của Khưu Tố San càng mãnh liệt.