Chương 1118: Tôi nói! 3
Người của Viên Bang cũ có thể giết con trai của Chung Đại Chí, vậy thì Chung Đại Chí cũng sẽ nghĩ cách trả thù D Đầu Trọc. Trong thế giới quan của họ, chuyện này đều rất bình thường, cũng như kỵ sĩ quyết đấu, giết chóc mang theo sự kính trọng và hiệp khí.
Nhưng ngược đãi đến chết thì có ý nghĩa khác hẳn. Anh giết con thú này không phải để ăn, mà chỉ để ngược đãi nó, đó là hành vi không đạo nghĩa, sẽ bị người giang hồ khinh thường… không tôn trọng đối thủ chính là không tôn trọng bản thân, anh không còn là hiệp sĩ nữa, không có lá cờ, chỉ đơn giản là một kẻ hạ đẳng tứ chi phát đạt mà thôi.
Có lẽ Viên Bang cũ không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
“Lỡ như đây là thủ thuật che mắt của bọn Viên Bang cũ kia để cảnh sát các cậu và tôi đều cho rằng đây không phải là bút tích của chúng thì sao?” Chung Đại Chí nghiến răng, giọng nói tràn ngập căm hận.
“…” Phương Trấn Nhạc chỉ nhìn ông ta, không nói thêm câu nào.
Đúng lúc này, Dịch Gia Di vẫn không lên tiếng bỗng quay đầu nhìn Chung Đại Chí, nói:
“Chung tiên sinh, người đã giết hại Chung Truyện Đào tiên sinh không phải là D Đầu Trọc.”
Cô buông thõng hai tay, bước chân sang ngang để đối diện với Chung Đại Chí, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa khẳng định, khiến Chung Đại Chí đang trong cơn phẫn nộ muốn phản bác hết thảy cũng nhất thời không nói được câu nào.
…
Sau mỗi lần xem dòng chảy hình ảnh trôi qua, Gia Di đều cho rằng đây là dòng chảy hình ảnh đáng sợ nhất mà mình từng được xem.
Nhưng kế tiếp sẽ còn đáng sợ hơn.
Trong dòng chảy hình ảnh, Chung Truyện Đào ăn mặc xộc xệch, áo quần nhăn bèo nhèo, còn có dấu vết do bị loại đồ uống đậm màu nào đó như cà phê hoặc rượu vang đỏ bắn trúng…
Một người phụ nữ đỡ anh ta tiến vào phòng tắm. Chung Truyện Đào hoàn toàn không chống cự, đờ đẫn như một con rối gỗ bị thao túng.
Trên gương mặt của nạn nhân vẫn tràn ngập sung sướng, lúc ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi giữa trận, anh ta ngẩng đầu lên, ánh đèn lạnh trong nhà tắm chiếu sáng gương mặt ấy khiến từng bộ phận đều trở nên rõ mồn một, đôi mắt kia đã không còn tỉnh táo, vẻ mặt cũng hoảng hốt một cách khác thường.
Người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta thật lâu, từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu nhìn anh ta, đôi mắt ẩn giấu cảm xúc phức tạp khó phân biệt. Không biết trôi qua bao lâu, cô ta bỗng có động tác, vươn tay bóp cổ anh ta.
Chung Truyện Đào chẳng những không lộ vẻ sợ hãi mà ngược lại trông có vẻ rất đê mê.
Người phụ nữ vừa rồi còn cười quyến rũ bỗng trở nên lạnh lùng. Khi bóp mạnh hai tay, vẻ mặt cô ta thậm chí trở nên dữ tợn.
Chung Truyện Đào lại chỉ nhíu mày, không có dấu hiệu muốn giãy dụa, rất hiển nhiên tinh thần của anh ta đang mất tỉnh táo.
Thấy anh ta đã ra nông nỗi này, người phụ nữ rốt cuộc đứng dậy.
Mái tóc của cô ta xõa tung hơi bù xù, lúc cúi đầu sợi tóc khẽ rung lên, ánh mắt lại kiên định.
Cô ta nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu, mới xoay người lấy mấy con dao từ trong ngăn tủ dưới bồn rửa tay phòng tắm, đặt vào bồn rửa tay.
Sau đó, cô ta quay về đỡ Chung Truyện Đào đứng dậy, khiêng anh ta vào bồn tắm lớn.
Khi người phụ nữ lấy thớt và dao phay từ bên ngoài mang vào phòng tắm, Chung Truyện Đào vẫn ngồi trong bồn tắm, chỉ cười ngây ngô nhìn cô ta, thỉnh thoảng lại kêu một tiếng: “A Ny… A Ny…”
Người phụ nữ vén tóc dài ra sau lưng, cột đuôi ngựa cao rồi trói hai tay hai chân của anh ta, cố định trên đường ống bên cạnh bồn tắm.
Xác định đã trói đủ chặt, cô ta mới phủi tay, lại lần nữa đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm anh ta.
Khi Chung Truyện Đào cười ngây ngô nhìn mình, người phụ nữ cũng kìm lòng không đậu mỉm cười, sau đó lộ ra biểu cảm phẫn nộ căm thù đến tột độ, nghiến răng nghiến lợi:
“A Đào… Tôi không thích anh, nhưng anh cứ bắt tôi thích anh. Tôi thích anh rồi, anh lại bảo tôi đừng thích anh nữa… Nhưng bây giờ tôi đã không thể không thích anh… Đây đều là do anh tự chuốc lấy, chỉ trách anh đã chọn sai người mà thôi! Tôi khác với những con đàn bà trong quá khứ của anh!”
Từng câu từng từ của người phụ nữ đều chứa đầy thù hận, giọng điệu rất mạnh mẽ, trộn lẫn với tiếng hàm răng đay nghiến.
“Bây giờ anh nên biết, tôi với đám đàn bà kia khác nhau!”
Dứt lời, cô ta bỗng túm lấy một ngón tay của anh ta, không chút do dự nện xuống mép bồn tắm lớn thật mạnh.
Khớp xương ngón tay bị đập mạnh vào mép bồn tắm, vang lên một tiếng “Rắc” rồi gãy làm đôi.
Người đàn ông phát ra một tiếng kêu chói tai, tay đứt ruột xót, đau đớn mãnh liệt đánh thức một chút lý trí của anh ta, ánh mắt dường như trở nên tỉnh táo đôi chút. Anh ta quay đầu, đôi mắt tràn đầy mờ mịt kinh hãi, vất vả kêu tên của người phụ nữ, đồng thời giọng nói tròn trộn lẫn tiếng rên rỉ khó có thể kìm nén:
“A Ny… Em A Ny…”