Chương 1117: Tôi nói! 2
“Trên người nạn nhân có nhiều chỗ bị vật sắc bén gây thương tích, những vết thương này không nặng, nhưng rất nhiều, hiển nhiên hành động này là vì trút lòng thù hận…” Hứa Quân Hào lại gần thi thể, bởi vì không thể giải phẫu nên chỉ còn cách quan sát cẩn thận.
Lớp băng sương phủ trên thi thể dần dần tan chảy, lộ ra lớp da người xanh tím loang lổ.
Bàn tay đeo găng tay y tế của Hứa Quân Hào nhẹ nhàng vuốt ve làn da thi thể, sau đó lắc đầu:
“Không giống vết thương do nhiều người gây ra.”
Anh ta làm động tác cầm dao đâm xuống, sau đó giải thích cặn kẽ:
“Những vết thương do dao gây ra này, chỗ này là do kẻ thủ ác gây ra ở vị trí đối diện nên mới tạo ra vết thương vuông góc, còn những vết thương khác được gây ra từ những góc độ khác. Chỉ khi nào có một người đứng yên ở đây không di chuyển, sau đó cầm dao đâm vào tay trái của nạn nhân, mới dẫn đến vết thương gây ra từ các góc độ khác nhau nhưng đều ‘lấy từ vai hoặc khuỷu tay của hung thủ làm tâm’.”
“… Vết thương trải rộng khắp thân thể nạn nhân, đa số đều để lại từ những cú tấn công mang tính trút giận, chúng đều không phải là vết thương chí mạng.” Hứa Quân Hào lại kiểm tra hai chân, lập tức nhíu mày: “Mười móng chân của nạn nhân cũng bị chặt đứt, từ góc độ vết thương có thể thấy… ban đầu hung thủ cưa bằng cái cưa, không cưa được nên lại dùng vật sắc nhọn là dao phay để chặt, mười cái móng chân hẳn là…”
Hứa Quân Hào hít sâu một hơi, không biết sẽ đau đến mức nào!
Anh ta quay đầu nhìn về phía Chung Đại Chí, mặc dù sắc mặt người cha này đã trắng bệch, đôi mắt bốc lửa, nhưng vẫn cố kìm nén để lắng nghe.
Anh ta đành phải nói hết câu:
“Bị chia ra chặt đứt mười lần.”
Đau đớn đến mức này, vậy mà nạn nhân phải chịu đựng hai mươi lần ―― tính cả tay chân mỗi chỗ mười lần.
Khớp ngón tay của Chung Đại Chí phát ra tiếng vang lốp bốp như bỏng ngô nổ tung.
Hứa Quân Hào tạm từng trong chốc lát, sau đó quay ngược thi thể dưới sự trợ giúp của Bò Tót, kiểm tra phần lưng của thi thể.
“Lưng không bị thương nhiều, biểu hiện hung thủ không sợ nạn nhân. Hắn ta công kích ngay trước mặt nạn nhân chỉ vì trả thù.” Kiểm tra xong, Hứa Quân Hào lại dùng tăm bông và kéo lấy vật hòa tan trong khoang mũi và khoang miệng của nạn nhân.
Dưới sự cho phép của Chung Đại Chí, Hứa Quân Hào lại dùng tăm bông lấy chất dịch dưới thân của nạn nhân.
Lúc làm việc này, Hứa Quân Hào không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.
Làm những việc này dưới ánh mắt chăm chú của người nhà nạn nhân, dường như mỗi một động tác đều là hành vi công kích, khó tránh khỏi bị áp lực.
“Nguyên nhân tử vong của nạn nhân có thể là ngạt thở, cũng có thể là do bị vật cùn va đập mạnh vào trán gây ra, cũng có khả năng do vết thương trên tay chân mất máu quá nhiều gây ra… Nếu muốn xác minh nguyên nhân tử vong chi tiết hơn, cần giải phẫu…”
Nói đến đây, Hứa Quân Hào bỗng liếc thấy biểu cảm của Chung Đại Chí, tiếng nói bẻ cua sang:
“Tôi kiểm tra lại lần nữa.”
…
Trong lúc Hứa Quân Hào và Dịch Gia Di không ngừng quan sát thi thể làm ghi chép, Phương Trấn Nhạc đứng giữa Hứa Quân Hào Dịch Gia Di và Chung Đại Chí, ngăn cách khoảng cách vật lý giữa họ, hạ thấp áp lực tinh thần mà Chung Đại Chí gây ra cho Hứa Quân Hào và Gia Di, khiến hai người có thể tập trung quan sát thi thể, sẽ không bị phân tâm.
Khi việc khám nghiệm của Hứa Quân Hào tiến vào hồi kết, Phương Trấn Nhạc quay sang nhìn Chung Đại Chí, kịp thời hạ giọng nói:
“Chung tiên sinh, có vẻ như càng ngày càng giống một vụ vu oan giá họa.”
Cho dù người của Viên Bang cũ muốn giết người thừa kế Chung Đại Chí, để sỉ nhục Chung Đại Chí, khiến hình tượng hung ác của Chung Đại Chí bị tổn hại, dẫn tới thuộc hạ của ông ta coi thường ông ta, có lẽ sẽ biến thi thể của con trai Chung Đại Chí trở nên tàn tạ, đứt ngón tay ngón chân cũng là hợp lý.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là hành vi ngược đãi thì không đúng cho lắm. Người giang hồ cũng có hành vi chuẩn mực của người giang hồ, đám đàn ông đánh chém giết hại nhau là vì giành lợi ích, tương tự như dã thú ở nơi hoang dã tranh giành địa bàn, cướp thức ăn. Vì thức ăn, thậm chí vì mạng sống của mình, dã thú giết người chẳng những không mất mặt mà thậm chí sẽ được những người như họ coi là biểu tượng của sức mạnh.