Chương 1116: Tôi nói! 1
“Tôi kiểm tra lại lần nữa.”
Sau khi rít hai ngụm thuốc, Phương Trấn Nhạc chờ đến khi cảm xúc trong lồng ngực khôi phục bình ổn, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường, đầu óc cũng có thể vận chuyển trong trạng thái bình thường, anh bèn quyết đoán dụi tắt điếu thuốc.
Nhìn luồng khói cuối cùng toát lên từ sợi thuốc lá trong ống giấy trắng, ánh lửa hoàn toàn dập tắt, chỉ còn lại mặt cắt cháy đen.
Anh dụi thuốc lá vào gạt tàn rồi sải bước tiến vào phòng đông lạnh, đứng bên cạnh Chung Đại Chí nhìn Dịch Gia Di và Rồng Đen cùng nhau khiêng nắp quan tài, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Bò Tót vẫn cầm điếu thuốc của mình nuốt mây nhả khói, nhìn bóng lưng Phương Trấn Nhạc trong chốc lát, sau đó buông mi nhìn điếu thuốc sắp cháy hết trên tay mình.
Mấy giây sau, Bò Tót dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, hít mũi rồi mới tiến về phía phòng đông lạnh.
Cho dù là lúc này, dây thần kinh của anh ta vẫn căng ra, chưa thể bình tĩnh lại. Xem ra tố chất tâm lý của cảnh sát Phương vững vàng hơn anh ta nhiều.
…
Trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cảnh sát cũng thấy thi thể!
Điều hòa trong phòng đông lạnh được bật rất thấp, thứ được dùng làm quan tài tạm thời cho Thái tử Đào là một chiếc tủ lạnh được sơn màu gỗ, thi thể được cấp đông trong tủ lạnh.
Quần áo của người chết được cởi hết, bởi vì thi thể tạm thời không trọn vẹn nên người nhà chưa mặc áo liệm cho anh ta, chỉ khoác một chiếc trường bào che thân cho anh ta mà thôi.
Dưới sự cho phép của Chung Đại Chí, Hứa Quân Hào xốc trường bào trên người Thái tử Đào, gấp lại gọn gàng rồi đặt sang một bên.
Thân là một người cha, thấy con mình bị đông cứng trong tủ lạnh, chờ tìm được toàn thây, chờ báo thù, bây giờ lại phải bại lộ thi thể của con mình trước mặt người khác, tâm trạng của ông ta sẽ như thế nào… Hứa Quân Hào không dám tưởng tượng.
Thi thể được chuyển ra, được tạm thời đặt trên nắp tủ lạnh. Hứa Quân Hào liếc thấy Chung Đại Chí lạnh mặt đứng tựa lưng vào tường, không khỏi nuốt một ngụm được bọt, lập tức khom lưng bắt đầu khám nghiệm.
Anh ta lau mồ hôi, không thể dẫn trợ thủ đi cùng nên bây giờ anh ta phải tự làm bác sĩ pháp y, đồng thời tự làm công việc của trợ thủ.
Thế là anh ta đeo găng tay y tế, vừa nhẹ nhàng đụng vào thi thể để khám nghiệm đơn giản mà không dùng dao mổ, vừa đọc kết luận, đồng thời còn phải dùng sổ ghi chép nội dung sẽ viết vào bản báo cáo đã được Chung Đại Chí gật đầu đồng ý.
Thi thể được phủ một lớp băng sương, sir Hứa cố gắng xuyên thấu qua băng sương, quan sát tất cả những gì mình có thể nhìn thấy:
“Bộ mặt không có vết thương ngoài da, trên trán có vết thương lõm vào, gây ra do vật cùn hình tròn.”
Sau khi ghi chép xong, anh ta bắt đầu kiểm tra chỗ khác:
“Sau gáy có vết dây hằn trên da, chỗ nhô lên của mao mạch mạch máu từ bộ mặt trở lên đều có chấm xuất huyết do mạch máu nứt vỡ… Đây là dấu vết gây ra do nạn nhân bị siết cổ nghẹt thở dẫn đến cảm xúc kích động, ra sức giãy dụa…”
Chung Đại Chí đứng đằng sau, càng nghe sắc mặt càng tệ. Ông ta cắn răng, mạch máu nhô lên trên trán, nhưng vẫn kìm nén đứng tại chỗ, nghe Hứa Quân Hào tự thuật từng từ một.
“Cổ tay có vết bầm tím do bị cột chặt… Mười ngón tay của nạn nhân bị chặt đứt… Bởi vì vẫn còn nguyên phần đầu nên có thể thấy hung thủ chặt đứt ngón tay nạn nhân không phải để che giấu thân phận của nạn nhân… Vậy thì… Làn da chung quanh vết thương trắng bệch vì thiếu máu… Tình trạng mất máu rất nghiêm trọng, phỏng đoán có lẽ khi hung thủ chặt đứt ngón tay nạn nhân, nạn nhân vẫn còn sống. Có khả năng trong một khoảng thời gian rất dài vết thương bị mất máu nghiêm trọng, nạn nhân vẫn giữ tỉnh táo… Rất có khả năng hung thủ vì thù hận, vì trút giận nên mới có hành vi ngược đãi nạn nhân, chứ không đơn giản là giết hại.”
Càng nói, tốc độ phát âm của Hứa Quân Hào càng chậm.
Nói những lời này trước mặt một người cha, quá tàn nhẫn.
Vào thời khắc này, lòng thương xót đã chiến thắng nỗi sợ hãi, anh ta quay đầu nhìn về phía Chung Đại Chí, vẻ mặt chần chờ: “Thực ra Chung tiên sinh không cần nghe mấy thứ này đâu.”
“Không sao.” Chung Đại Chí chỉ nói hai chữ này rồi im lặng.
Ông ta cố gắng kìm nén, vô số cảm xúc mãnh liệt sôi trào trong thân thể ông ta, không ngừng thăm dò cực hạn của thân thể già nua này, nhưng ông ta vẫn quyết định lắng nghe tiếp.
Ông ta lau miệng một phát thật mạnh, sau đó cắn chặt khớp hàm.