Chương 1115: Đàm phán 3
“Còn nữa, sir Phương, nếu xác nhận hung thủ thật sự là D Đầu Trọc thì cảnh sát cần thiết điều tra rõ ràng kẻ chủ mưu là ai. Tôi không thể chấp nhận được chuyện một tên chó săn như D Đầu Trọc lại dám giết con trai của Chung Đại Chí tôi đây.” Chung Đại Chí nghiêng đầu, ánh mắt không giấu được vẻ hung ác: “Đến lúc đó nếu cảnh sát không bắt được kẻ chủ mưu, tôi đành phải đích thân ra tay thôi.”
“Ngài yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ bắt được hung thủ chân chính.” Phương Trấn Nhạc nhấn mạnh bốn chữ “hung thủ chân chính”.
“Hừ…”
Chung Đại Chí rốt cuộc ngả người ra sau ghế, lửa giận có vẻ vơi bớt rất nhiều.
Ông ta nhắm mắt lại thật chặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đám xe cảnh sát kia vẫn chờ bên ngoài, có mấy cảnh sát không sợ phơi nắng, đang đứng chống nạnh bên cửa xe, ngửa đầu như nhìn về phía này.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên mấy cảnh sát kia nhỏ bé như con kiến, thế nhưng Chung Đại Chí vẫn cảm nhận được áp lực truyền tới từ chỗ họ.
“Sir Phương…”
Ông ta bỗng khe khẽ thở dài, dường như từ một mãnh thú biến về một người cha mất con, nói bằng giọng vừa nhỏ vừa chậm:
“Tôi không thể chờ đợi được nữa.” Nét mặt Chung Đại Chí bình tĩnh: “Tôi chỉ cho các cậu thời gian ba ngày.”
Nếu trong vòng ba ngày mà cảnh sát không đưa ra một lời giải thích khác, ông ta vẫn sẽ xử lý bằng phương pháp của mình.
Sau khi ông ta giết người, cảnh sát có thể bắt giữ ông ta hay không, vậy thì xem bản lĩnh của hai bên.
Phương Trấn Nhạc hơi mím môi, kiên trì nói:
“Không thành vấn đề.”
Gia Di buông mi, thấy bàn tay Phương Trấn Nhạc đặt trên đầu gối cũng nắm thật chặt.
Cô lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh dưới bàn.
Phương Trấn Nhạc hơi run lên, nhưng không có động tác khác.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn Chung Đại Chí, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, biểu hiện thành ý và quyết tâm của mình với đối phương.
Khi đưa ra yêu cầu 3 ngày, thực ra trong lòng Chung Đại Chí vẫn cho Phương Trấn Nhạc không gian để đàm phán. Trong lòng ông ta, nếu Phương Trấn Nhạc kéo dài đến 5 ngày, ông ta vẫn sẽ đồng ý.
Thế nên khi Phương Trấn Nhạc đồng ý một cách dứt khoát, ông ta không khỏi kinh ngạc.
Chẳng qua ngẫm lại, người ngồi đối diện ông ta chính là giám sát và tổ trưởng có hiệu suất làm việc cao nhất trong tổ trọng án Tây Cửu Long, đã từng phá án trong vòng 24 giờ, 48 giờ một cách xuất sắc, nhất là nữ cảnh sát ngồi bên cạnh Phương Trấn Nhạc chính là nữ Gia Cát phá án như thần trong lời đồn… Ông ta không khỏi sáng tỏ.
“Được, sir Phương, tôi tin cậu.” Nói đến đây, Chung Đại Chí mới quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di: “Cùng với thần thám trong đội ngũ các cậu.”
Khi ông ta chuyển mắt về phía Gia Di, nữ tổ trưởng nhanh chóng rút tay về.
Cô cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu đối diện với Chung Đại Chí như Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhận thấy ẩn ý “Hy vọng cô đúng là vị thần thám theo như lời báo chí đã nói” trong ánh mắt Chung Đại Chí, hai hàng lông mày của Gia Di vẫn như thường, ánh mắt không trốn tránh, vẫn kiên định không thay đổi, biểu hiện mình không ngần ngại nhận thử thách mà đối phương giao cho mình.
Bốn người lại im lặng một lát, cuối cùng bầu không khí giằng co dần dần phai nhạt.
Chung Đại Chí chống hai tay lên đầu gối, đứng dậy nói:
“Đi thôi, tôi dẫn các cậu đi gặp A Đào.”
Dứt lời, ông ta bèn dẫn đầu đi về phía cửa, rời khỏi phòng trà.
Lúc này Phương Trấn Nhạc mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay sang gật đầu ra hiệu cho Gia Di, sau đó lập tức đứng dậy, đuổi theo bước chân Chung Đại Chí.
Hứa Quân Hào cũng khiêng vali dụng cụ pháp y đuổi theo sát đằng sau, đi ở cuối hàng.
Khi lướt qua bên cạnh Trần Lễ Hào, Gia Di quay đầu nhìn chiếc ghế dài bên dưới bàn trà, khẩu Ngôi sao đen vẫn lẳng lặng nằm đó.
May mà không có thời cơ dùng đến nó.
…
Khi vừa đạt được mục đích, Phương Trấn Nhạc đã cai thuốc hồi lâu giờ đây lại nhận điếu thuốc mà Bò Tót đưa cho mình.
Anh và Bò Tót cùng nhau đi đến bên cửa sổ, hai người đều đứng ở vị trí có thể thấy Chung Đại Chí và Dịch Gia Di, châm điếu thuốc rồi im lặng hít mây nhả khói.
Nét mặt hai người đều có vẻ mệt mỏi. Họ đều gánh vác hứa hẹn sẽ bảo vệ một ai đó, gánh chịu áp lực mệt mỏi đến bây giờ, thần kinh đã căng thẳng đến cực hạn, cuối cùng giờ đây cũng có thể thả lỏng đôi chút.