Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1114 - Chương 1114 - Đàm Phán 2

Chương 1114 - Đàm phán 2
Chương 1114 - Đàm phán 2

Chương 1114: Đàm phán 2

“Bây giờ là thập niên chín mươi, hòa bình thịnh thế! Không đánh nhau được đâu, Chung tiên sinh.”

“Bây giờ đội cảnh sát Hương Giang sẽ làm người trung gian, ngài có đồng ý chấp nhận không?”

“Ngài suy xét cho các huynh đệ dưới trướng mình một chút. Bây giờ băng nhóm đã hoạt động kinh doanh chính đáng, đừng hở chút là đòi sống đòi chết như thế. Các huynh đệ đều muốn cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống yên ổn…”

“Chung tiên sinh, đưa ra điều kiện đi.”

Đôi môi Chung Đại Chí mấp máy, ông ta liếc nhìn Bò Tót đứng canh trước cửa, đối phương lập tức dời mắt, tiếp tục canh cửa đúng bổn phận của mình.

Gia Di ngả người tựa lưng vào ghế, âm thầm thả lỏng cơ bắp đã căng thẳng thật lâu.

Bởi vì thân thể hạ xuống cô bỗng nhìn thấy chiếc ghế dài mà Chung Đại Chí đang ngồi đối diện với mình từ dưới bàn trà…

Một khẩu “Ngôi sao đen” được đặt bên tay phải của ông ta.

Cô biết loại súng này. Lần trước trong vụ án cướp bóc, một trong số những tên cướp đã dùng khẩu ngôi sao đen này. Sức xuyên thấu rất mạnh, bắn xuyên qua hai người dễ như chơi, viên đạn bắn xuyên tường vẫn có thể giết người.

Nòng của ngôi sao đen đó đang được nhắm vào Phương Trấn Nhạc. Nếu ba người họ chọc giận Chung Đại Chí, e rằng cho dù cô và sir Phương rút súng nhanh cớ nào cũng vẫn không bằng…

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô lại thong thả ngồi thẳng lưng.

Cuối cùng cảm xúc của Chung Đại Chí dần dần bình phục. Ông ta ngồi tựa lưng vào ghế một cách khí thế, nhìn chằm chằm ba người đối diện một lát rồi mới lên tiếng:

“Thứ nhất, cậu không được đụng vào một sợi lông của nó, chỉ được xem ở đây.”

“Không thành vấn đề, Chung tiên sinh yên tâm.” Phương Trấn Nhạc quay sang nhìn Hứa Quân Hào rồi lập tức hứa hẹn với Chung Đại Chí.

Chỉ cần Chung Đại Chí cho phép xem thi thể, mọi người không cần động vào vũ khí, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

“Thứ hai, tất cả những gì xảy ra trong căn phòng này hôm nay, tôi yêu cầu các cậu phải giữ bí mật. Trừ phi cần thiết, không được nói cho người khác. Nhất là không thể cho cánh báo chí biết, tôi không muốn sáng mai tin tức về A Đào sẽ bay đầy trời.” Chung Đại Chí nói rất chậm, cứ như vừa suy nghĩ vừa nói chuyện.

Phương Trấn Nhạc cũng nghiêm túc lắng nghe, kiên nhẫn chờ đời Chung Đại Chí suy nghĩ rõ ràng rồi mới lên tiếng.

Nhưng trong lòng ba cảnh sát đều biết rõ, e rằng ngay khi thấy xe cảnh sát bao vây chung quanh tòa nhà này, Chung Đại Chí đã bắt đầu suy nghĩ đến những điều kiện này:

Nếu không thể giải quyết trong êm đẹp, nên xử lý như thế nào; nếu có thể êm đẹp, thì nên đưa ra điều kiện như thế nào…

Những giả thiết và sách lược này, chắc chắn Chung Đại Chí đã suy nghĩ rõ ràng ngay từ đầu.

Nói không chừng lúc ông ta nói vòng nói vo mà không tiếp lời Phương Trấn Nhạc cũng đã nhanh chóng suy nghĩ điều kiện đàm phán.

Thế nên lúc này ông ta mới nói ra những điều kiện có lợi cho ông ta nhất, lại không đến mức thật sự chọc giận cảnh sát.

“Không thành vấn đề, tôi bảo đảm với ngài.” Phương Trấn Nhạc lại lần nữa trả lời.

“Thứ ba…” Chung Đại Chí hít sâu một hơi, thật lâu sau mới nói: “Tôi mong cảnh sát bí mật tìm kiếm bộ phận thi thể bị mất của A Đào giúp tôi.”

Ông ta thật sự không thể chấp nhận được chuyện con trai mình không được chôn cất toàn thây.

Lý do mà đến bây giờ ông ta vẫn chưa đóng nắp quan tài, không chỉ vì muốn trả thù cho A Đào trước, mà càng vì thi thể của A Đào không được hoàn chỉnh.

Nghe thấy câu này, Phương Trấn Nhạc quay sang nhìn Gia Di, hai người không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh hãi.

“Tôi sẽ huy động lực lượng xuất sắc nhất đi làm chuyện này.” Phương Trấn Nhạc đồng ý ngay lập tức. Nếu thi thể của nạn nhân không trọn vẹn, thân là cảnh sát cũng phải tiếp tục tìm kiếp phần còn lại của thi thể.

Chẳng qua bí mật tìm kiếm thì sẽ hơi tốn công sức, nhưng cũng không phải hoàn toàn bất khả thi.

“Tôi tuyệt đối không muốn bất cứ kẻ nào biết tình trạng thi thể của A Đào.” Sắc mặt Chung Đại Chí tối tăm: “Bất cứ kẻ nào truyền tin này ra ngoài đều là muốn A Đào bị mất thể diện, đồng nghĩa với muốn Chung Đại Chí tôi đây mất thể diện. Sir Phương, nghề nghiệp của chúng tôi, không có thể diện chẳng khác nào mất hết tất cả. Chắc cậu cũng nên biết được tôi sẽ trả cái giá lớn cỡ nào vì điều đó.”

“Chung tiên sinh yên tâm, chuyện này không khó lắm.” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc suy xét một chút. Chỉ khi nào thấy thi thể thì mới có cơ hội tìm được nhiều manh mối hơn, tiến tới bắt được hung thủ chân chính. Bây giờ chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất, vì thế phải trả giá đắt cũng đáng giá. Cho dù viết báo cáo khám nghiệm tử thi thì cũng tránh khỏi bộ phận khiến nạn nhân bị mất thể diện.

Bình Luận (0)
Comment