Chương 1113: Đàm phán 1
“Chung tiên sinh, đưa ra điều kiện đi.”
Bất kể Phương Trấn Nhạc muốn kéo về chủ đề chính kiểu gì, trò chuyện về vụ án này, trò chuyện thi thể của Thái tử Đào nằm ở đâu thì Chung Đại Chí vẫn cứ nói vòng nói vo, hiển nhiên là vì họ tự ý đến tận nhà khiến tâm trạng ông ta rất tệ, cố tình không phối hợp với họ.
Chung Đại Chí có rất nhiều thời gian, còn đám cảnh sát lại bị giày vò từng giây từng phút.
Gia Di cũng rất sốt ruột, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ khoan thai, nói chuyện trà đạo với Chung Đại Chí.
Ba người ngồi bên cạnh bàn trà hao phí gần nửa tiếng đồng hồ, trà bị hãm đến mức hết mùi vị, Chung Đại Chí vẫn không chịu nói chuyện đàng hoàng.
Cuối cùng Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, uống cạn một ly trà rồi ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói:
“Chung tiên sinh, ngài đã từng suy xét đến chuyện nếu Viên Bang cũ muốn xử lý ngài thì tại sao lại giết Tiểu Chung tiên sinh ngay trên địa bàn của họ không? Nếu như mục đích của họ là muốn người thừa kế được ngài bồi dưỡng biến mất thì không cần thiết bại lộ chính mình, rước lấy phiền phức, ngài thấy đúng không?”
“Hơn nữa hung thủ còn chuyên môn dùng búa đầu tròn đánh vào phần đầu, để lại vết thương rõ ràng, cứ như thể làm cho ngài thấy rõ ràng vậy.”
“Chẳng lẽ vụ này không giống như có kẻ vu oan hãm hại hay sao?”
“Nếu ngài và Viên Bang cũ đánh nhau thì ai sẽ là kẻ ngư ông đắc lợi?”
“Ha, ý cảnh sát Phương là Viên Bang cũ với D Đầu Trọc đều vô tội hả?”
Chung Đại Chí ngẩng đầu, giọng nói rất vững vàng, không biết nghĩ đến chuyện gì mà cười khẩy một tiếng.
Ông ta cầm chén trà trên tay, nét mặt dần dần âm u, bỗng nhiên lộ vẻ nổi trận lôi đình, đập mạnh chén trà lên bàn rồi giận dữ mắng:
“Sao hả? Các người nhận tiền của Viên Bang nên đến đây hòa giải hả?”
“Tưởng Chung Đại Chí tao đây là thằng ngu chắc? Giết người xong rồi phủi phui kêu là bị kẻ khác vu oan, thế là xong việc?”
“Tao lăn lộn mấy chục năm trời, chuyện gì mà chưa từng thấy? Chơi tao hả?”
“Cho dù không phải Viên Bang bọn nó giết người thì thi thể cũng được tìm thấy trên địa bàn bọn nó, hung khí giết người chỉ hướng Hồng côn của Viên Bang chúng nó, chúng nó phải giao người ra đây cho tao! Đây là đạo nghĩa!”
“Sợ bị vu oan? Vậy thì đừng lăn lộn nữa! Bảo vệ kỹ những người chi tiền trên địa bàn bọn nó đi chứ!”
“Ha! Sir Phương! Cậu cho rằng loại người nào cũng có thể tùy ý giết người trên địa bàn của bọn nó chắc?”
“Tôi cũng là thủ lĩnh! Tôi cũng có địa bàn! Cậu có muốn hỏi thăm xem có kẻ nào dám gây sự trên địa bàn của tôi không?”
“Nếu không phải Viên Bang quản lý chểnh mảng thì sẽ xảy ra chuyện này sao?
“Xảy ra chuyện thì luôn miệng kêu mình vô tội hả? Một là nó giao D Đầu Trọc ra đây, hai là bắt được hung thủ thật sự cho tôi!”
“Không thì tôi cũng có thể giết chết cả nhà nó, sau đó nhún vai nói tôi vô tội, thế có được không? Cảnh sát Phương?!”
Nói đến đây, Chung Đại Chí bỗng chống hai tay lên bàn, gương mặt sáp lại gần ba người, cắn răng nhíu mày nói:
“Các người không có lệnh điều tra. Sir Phương, thi thể của con trai tôi đang ở đâu, cảnh sát các người nói cho tôi biết được không? Bây giờ tôi báo tin có người mất tích với cậu đấy, làm phiền các cậu tìm kiếm giúp tôi, được không?”
Câu nói này của ông ta đã rất rõ ràng, chỉ cần ông ta không phối hợp thì cảnh sát sẽ không thể đụng vào ông ta.
Hương Giang là xã hội pháp trị, tất cả đều cần có bằng chứng!
…
Khi Chung Đại Chí đập chén trà lên bàn, Hứa Quân Hào đã khép chặt hai chân, nắm chặt bàn tay.
Khi Chung Đại Chí bắt đầu nổi giận rít gào, anh ta gần như phải cắn chặt hàm răng thì mới khống chế được thân thể của mình không đến mức sợ hãi bỏ trốn.
Gia Di mím chặt môi. Khi đối diện với đôi mắt của Chung Đại Chí, sự tỉnh táo của cô cũng dần dần biến mất, cứ như đối diện với Thượng Thần trong thần thoại Cthulhu.
Khí thế được mài giũa từ cả đời chém giết của ông trùm băng đảng, quả nhiên không tầm thường.
Nếu có thể ra tay, có lẽ Gia Di sẽ không khẩn trương đến mức này. Cố tình chính vì phải đôi co với một người như Chung Đại Chí, lại không thể làm kẻ tội đồ khơi mào chiến tranh nên sợi dây trong đầu mới phải căng đến cực hạn.
Bò Tót vẫn canh gác trước cửa không nhúc nhích không nhìn ngó cũng xoay người vào đúng lúc này, tay phải đặt sau eo, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Không ai biết thứ giấu sau áo của anh ta là loại vũ khí nào.
Phương Trấn Nhạc ngồi giữa Gia Di và Hứa Quân Hào, mặc dù không biểu hiện dáng vẻ căng thẳng vì tiếng rít gào của Chung Đại Chí, nhưng Gia Di vẫn phát hiện anh âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết hô hấp và cảm xúc.
Sau khi Chung Đại Chí rít gào xong, trừng ba người bằng ánh mắt căm hận, Phương Trấn Nhạc bỏ qua câu hỏi chất vấn đầy cảm xúc của ông ta, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ:
“Cho dù là mười năm trước, hai bên các ông muốn đảo loạn thị trường, cũng sẽ chấp nhận sự điều tiết của người trung gian.”