Chương 1120: Em A Ni 2
Gia Di nhắm mắt lại, não bộ nhanh chóng hoạt động.
Tạ xích được sử dụng trong thể dục thể thao đều có tiêu chuẩn đánh giá, trọng lượng, kích cỡ đều có thể tham khảo. Dựa theo vết thương trên trái Thái tử có thể xác định được kích cỡ của tạ xích.
Tuy nhiên cây búa đầu tròn mà D Đầu Trọc sử dụng không có khả năng có kích cỡ tương tự tạ xích, chắc chắn trọng lượng sẽ khác nhau, nhất định sẽ có sự chênh lệch.
Muốn phủi sạch hiềm nghi của D Đầu Trọc thì hẳn là nên bắt đầu từ vết thương trên trán.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Gia Di trùng hợp nghe thấy Chung Đại Chí phản bác anh Nhạc, thế là cô không kìm nén được mà nói câu “Chung tiên sinh, kẻ đã giết Chung Truyện Đào tiên sinh không phải là D Đầu Trọc.”
“Sao? Chẳng lẽ tổ trưởng Dịch có khả năng ngoại cảm? Chẳng lẽ A Đào nói cho cô biết kẻ giết chết nó không phải là D Đầu Trọc?” Tâm trạng của Chung Đại Chí đã đứng bên bờ vực sắp bùng nổ, nghe thấy lời nói của Dịch Gia Di, ông ta lập tức lạnh giọng đáp lại.
Gia Di đối diện với đôi mắt hừng hực lửa giận của ông ta, thấy khung cảnh trời sập đất nứt bên trong. Cô không khỏi hít sâu một hơi, vẫn kiên trì nói:
“O ký đã từng tìm hiểu về vũ khí búa đầu tròn cán dài của nghi phạm D Đầu Trọc. Đó là một chiếc búa sắt rỗng rột đường kính 10 cm. Mặc dù lúc đánh người sẽ có sức sát thương không nhỏ, nhưng để tiện cho việc mang theo bên mình, nó không phải là một chiếc búa tạ đặc ruột đủ trọng lượng.”
Cô lại đi đến vị trí gần đầu của Chung Truyện Đào, quay sang hỏi Hứa Quân Hào:
“Sir Hứa, kích cỡ của vết thương này thế nào?”
Hứa Quân Hào đang chụp ảnh vết thương trên thi thể Chung Truyện Đào. Mặc dù Chung Đại Chí không cho phép họ chụp toàn bộ thi thể, càng không cho chụp khuôn mặt Chung Truyện Đào, nhưng vẫn gật đầu đồng ý cho chụp đặc tả vết thương.
Hứa Quân Hào tạm thời đặt máy ảnh sang một bên, nhìn kích cỡ được viết trong sổ rồi mới trả lời:
“Chiều sâu vết thương khoảng chừng 3.1 cm, đường kính vết thương là 6.2 cm.”
“Nếu là cây búa của D Đầu Trọc thì với đường kính vết lõm là 6.2 cm, chứng minh bốn phần năm của một nửa đầu búa đều lún vào vết thương trên trán nạn nhân. Vầng trán con người cứng chừng nào? Cần dùng sức lực mạnh cỡ nào mới có thể đập một chiếc búa rỗng ruột lún sâu đến thế?”
“Hơn nữa, bốn phần năm của 5 cm sẽ rơi vào khoảng 4 cm, vậy mà chiều sâu của vết thương này lại chỉ có 3.1 cm. Có phải kích cỡ không được chính xác cho lắm không?”
Gia Di tung ra từng câu hỏi một, tất cả mọi người đều lâm vào suy tư.
Hứa Quân Hào cầm chặt cây bút, ngẫm nghĩ rồi nói: “E rằng búa rỗng ruột hoàn toàn không có khả năng tạo ra vết thương như vậy.”
Gia Di nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, gật đầu với sir Hứa rồi mới quay sang đối diện với ánh mắt của Chung Đại Chí:
“Cho dù hung khí mà hung thủ sử dụng rất giống búa đầu tròn cán dài mà D Đầu Trọc thường dùng thì chưa chắc hung thủ chính là D Đầu Trọc.”
“Có phải là D Đầu Trọc hay không, chờ khi nào các cô thật sự tìm được hung thủ rồi hẵng kết luận.” Giọng Chung Đại Chí hơi bình tĩnh một chút, dường như có phần bị Dịch Gia Di thuyết phục.
“Chúng tôi sẽ chứng minh với ngài, Chung tiên sinh, 3 ngày.” Gia Di vươn ba ngón tay, bình tĩnh nhìn gương mặt hung ác của Chung Đại Chí.
Có lẽ, không cần đến tận 3 ngày.
…
Trước khi rời đi, Phương Trấn Nhạc lại dẫn Dịch Gia Di đi thăm hỏi Chung phu nhân từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện, và Chung tiểu thư vừa xin nghỉ ở đại học nước ngoài về nhà.
Sau khi lấy lời khai xong, họ bèn chào tạm biệt rời đi.
Vẫn như lúc đến đây, Rồng Đen Lưu Tử Lương đưa họ xuống dưới bằng thang máy.
Rồng Đen vẫn khoanh tay trước ngực đứng bên kia thang máy, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, anh ta mới đi theo bước chân họ ra ngoài.
Bị cảnh sát bao vây trong cao ốc, tinh thần vẫn căng thẳng nên trong lòng anh ta cứ ngậm cơn tức. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng sợi dây vẫn căng thẳng trong lòng anh ta đã được thả lỏng.
Anh ta đi sau lưng Dịch Gia Di, bỗng nhiên bước nhanh lại gần cô, thấp giọng cười khẩy:
“Làm ơn lần sau đừng không mời mà đến nữa, cảnh sát!”
Dứt lời, anh ta nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất bên chân Gia Di.
Lần này kẹo cao su trong miệng rốt cuộc không còn vị ngọt, thế nên lúc nhổ nước bọt anh ta cũng nhổ bã kẹo cao su ra ngoài.
Một cục kẹo cao su hơi cứng rơi xuống mặt đất phát ra tiếng “bộp”, lảo đảo một chút rồi dính trên mặt đất, không thể lăn về phía trước.