Chương 1121: Em A Ni 3
Lông mày của Gia Di hơi co giật, ánh mắt nhìn nghiêng ra sau, bắn về phía gương mặt của tiểu đội như lưỡi dao lạnh buốt.
Bị cô trừng mắt, trái tim Rồng Đen chợt đập thình thịch, thẹn quá thành giận, trong lòng khó chịu hơn.
Nhưng không chờ anh ta buông lời đe dọa thì Gia Di đã nghiêng người đến gần. Trước khi anh ta hoàn toàn kịp phản ứng, hai tay buông bên người của cô đã vươn về phía trước…
“A!” Rồng Đen phát ra một tiếng kêu đau đớn, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Gia Di nắm chặt bàn tay bị thương mà Rồng Đen giấu trong túi quần.
Trong lúc Rồng Đen há miệng thở dốc vì đau đớn, Gia Di ngẩng đầu hung tợn trừng anh ta, nghiến răng trầm giọng đe dọa:
“Về sau ấy, nhớ rõ phải lễ phép với cảnh sát một chút!”
Dứt lời, cô thu tay về lắc lư trong không khí, phủi sạch vết bẩn căn bản không tồn tại, đạp bước chân ra hai bước, ánh mắt hung ác của cô vẫn đâm thẳng vào mắt anh ta, nhìn anh ta khàn giọng kêu rên, nhìn anh ta rút bàn tay ra kiểm tra vết thương.
Khi thấy băng vải màu trắng bị thấm một chút tơ máu, anh ta lẩm bẩm mắng mấy câu.
Cơn tức trong lồng ngực Gia Di cuối cùng được phun ra.
Họ là cảnh sát, rõ ràng có thể đường đường chính chính đến tận nhà mang thi thể đi giải phẫu khám nghiệm.
Thế mà để tránh bùng nổ xung đột lớn hơn, vì đại cục… họ phải mạo hiểm đến đây, cẩn thận khẩn cầu từng li từng tí…
Cảm giác bị đè nén ấy, dường như đã được giải tỏa triệt để vào thời khắc này.
…
…
Sau khi đám cảnh sát rời đi, Bò Tót cầm chiếc trường bào mang đến.
Chung Đại Chí vươn tay tiếp nhận trường bào dùng để che xác, sau đó xua tay với Bò Tót. Bò Tót khẽ cúi người, xoay người ra ngoài, giúp Chung Đại Chí đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ còn một mình Chung Đại Chí. Ông ta chậm rãi giũ trường bào, cẩn thận đắp lên người thi thể.
Dù cho thi thể đã không còn cảm giác, động tác của ông ta vẫn nhẹ nhàng chậm chạp, cứ như thể sợ sẽ đánh thức đối phương.
Sau khi đắp trường bào lên thi thể, Chung Đại Chí dừng lại mấy giây, thi thể hơi lảo đảo, không thể không chống tay lên mép tủ lạnh, thoáng chốc ngón tay đã bị lớp băng đóng cục trong tủ lạnh đông lạnh đến mức nổi lên hai màu đỏ trắng.
Chung Đại Chí cứ như không cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay, cũng chẳng buồn rụt tay về.
Ông ta cúi gằm mặt xuống, mấy giây sau, vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống chiếc trường bào đã bị khí lạnh xâm nhập, từng giọt rồi từng giọt rơi xuống, nhỏ lên cánh tay chưa được che khuất của thi thể, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Chung Đại Chí như thể bỗng dưng không thể kìm nén cảm xúc được nữa, ông ta cúi đầu xuống rất thấp, gần như kẹp giữa hai vai.
Đôi vai rộng lớn mạnh mẽ ấy cũng đồng thời run rẩy dữ dội, tiếng khóc thút thít đầy áp lực vang lên căn phòng lạnh lẽo vắng lặng.
…
Sau khi nhóm Phương Trấn Nhạc tiến vào cao ốc, Tiêu Huân đã bắt đầu lẩm bẩm để biểu đạt cảm xúc nôn nóng của mình…
“Có chịu cho họ vào không nhỉ? Cho dù ông ta đóng cửa không cho vào thì cũng bình thường mà nhỉ? Chúng ta có lệnh điều tra đâu…”
“… Mé nó! Vào được thật kìa!”
“… Sao thời gian lâu quá vậy? Phòng trên tầng cao nhất đều kéo rèm che, không thấy gì hết… Sốt ruột gần chết…”
“Không biết có thấy được thi thể hay không nữa…”
“Nếu chỉ được gặp Chung Đại Chí thì cũng có tác dụng gì đâu! Bày ra trận thế lớn cỡ này, lỡ như không thể thành công thì chẳng phải đội cảnh sát sẽ mất hết thể diện hay sao!”
Anh ta cằn nhằn suốt mấy tiếng đồng hồ, lẩm bẩm đến nỗi miệng khô lưỡi khô, môi bắt đầu tróc da chết. Lại liếc đồng hồ một cái, rốt cuộc sống ruột đến giơ chân:
“Madam Khưu, không phải ba người họ chết ở trong đó rồi đấy chứ?”
“Câm miệng đi, xúi quẩy!” Chú Cửu đứng cách đó mấy bước cũng đang đội ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, vừa lau mồ hôi vừa chờ đợi.
Nghe thấy Tiêu Huân nói như vậy, cuối cùng ông ta không thể nhịn được nữa, quay sang mắng một câu.
Bình thường chú Cửu rất hiền lành, cho dù thích phàn nàn thì cũng hiếm khi nói nặng lời như thế.
Có thể thấy được lúc này tâm trạng của ông ta cũng chẳng vui sướng gì cho cam.
Tiêu Huân nhăn mặt nhìn chú Cửu một cái, sau đó xì một tiếng, xì xong vẫn thấy đen đủi nên lại tự tát mình một cái.
Khưu Tố San quay sang nhìn Tiêu Huân có vẻ nhập diễn quá sâu, không khỏi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vào trong lâu như thế này thì chắc chắn đã bắt đầu khám nghiệm thi thể rồi, không thì họ đã sớm ra ngoài.”