Chương 1126: Cảnh sát đến nhà 1
“Cảnh sát đến hỏi thăm, cô Quách Thụ Ni, xin hãy mở cửa phối hợp với việc điều tra của chúng tôi.”
“He he.” Lưu Gia Minh cười một tiếng rồi thả áo sơ mi xuống, tiếp tục chạy chậm bên cạnh cô.
Hai người chạy vòng sang bên cạnh hải cảng phía tây mới dừng lại.
Gió biển sáng sớm mùa hè thổi qua gò má, Lưu Gia Minh mệt mỏi nằm bò trên lan can, nhìn mặt trời mới dâng lên không lâu, bỗng cảm thấy hơi thương cảm.
Cậu ta nhìn hải âu bay quanh mặt biển nơi xa, quay sang nhẹ giọng hỏi Gia Di: “Chị Thập Nhất, cô nói xem có phải cả đời này tôi không thể lên làm tổ trưởng không?”
“?” Gia Di quay sang, hơi thắc mắc vì sao cậu ta lại đột ngột nói một câu như vậy.
“A Nhạc mới đến tổ chúng ta gần đây cũng đã rất lợi hại, học tập rất nhanh, bắn súng chính xác, còn rất có năng lực, rõ ràng tôi đã làm việc rất lâu… Hồi trước cô chỉ là một nữ cảnh sát ma mới, thế mà bây giờ đã là thần thám Tây Cửu Long. Sau này lại có Thiếu Uy đến đây… Ngay cả A Nhạc gần đây hình như cũng giỏi hơn tôi rồi, bây giờ trong tổ B chỉ có mình tôi với A Nhạc chưa được sờ vào súng, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ biến thành chỉ có mình tôi chưa được bắn súng thật… Cả đời này, có lẽ tôi sẽ chỉ làm thám tử cho đến khi về hưu.” Lưu Gia Minh lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, thì ra cũng có lúc buồn bã như bây giờ.
Gia Di chớp mắt, không lên tiếng ngay lập tức mà nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Gió biển thổi bay lọn tóc trên huyệt thái dương của cô, cô mới nghiêm túc trả lời:
“Nếu là tổ trưởng thì anh cần cố gắng hơn một chút. Tôi có một danh mục các loại sách nên đọc, nếu anh cần thì tôi có thể chia sẻ cho anh.”
“Hầy…” Lưu Gia Minh thở một hơi dài thườn thượt, có vẻ rất buồn rầu. Bốn chữ ‘mệt mỏi thế sao…’ không cần nói bằng lời mà đã thể hiện bằng ngôn ngữ hình thể của cậu ta.
Gia Di buồn cười, thế là nói tiếp:
“Nếu anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn thì phải liều mạng hơn mới được. Còn nếu muốn thoải mái một chút thì không nhất thiết phải làm tổ trưởng đâu.”
“Nếu như làm thám tử sẽ vui vẻ hơn, nhu cầu hưởng thụ vật chất và nhu cầu tinh thần đều được thỏa mãn thì làm thám tử cả đời cũng tốt mà.”
“Phải không? Làm thám tử cả đời cũng được hả? Nhưng sẽ bị người ta nói mình chịu tiến tới ấy nhỉ?” Lưu Gia Minh gãi đầu.
“Làm công việc gì đều chỉ là quá trình để đạt được kế hoạch cuộc đời mình mà thôi. Nếu như anh chỉ muốn làm một người lười biếng vui vẻ thì công việc gì cũng không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích đó là đủ. Hình như cảnh sát cũng có thể coi là công việc như vậy mà nhỉ? Lương bổng và phúc lợi đều rất tốt, cũng được người khác tôn trọng, có thể bảo đảm anh lười biếng vui vẻ sống qua ngày, chẳng phải như thế là đủ rồi hay sao?”
“Trên đời này cần tổ trưởng, nhưng cũng cần thám tử. Trong mối quan hệ cung cầu, mức độ quan trọng của họ đều như nhau.”
Con người chỉ có một bộ não, nhưng lại cần hai cánh tay, mười ngón tay, thiếu thứ gì cũng không được, chẳng phải điều này đã nói rõ hết thảy hay sao?
Gia Di nói chuyện vô cùng chân thành:
“Cần gì phải quan tâm người khác nói như thế nào?”
“Trong cuộc sống của họ có mấy giây dùng để tán dóc chuyện của anh?”
“Cùng lắm thỉnh thoảng nhắc đến mấy câu thôi, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu đánh giá vô thưởng vô phạt mà người khác thuận miệng nói trong lúc rảnh rỗi mà anh định thay đổi cách sống của mình sao?”
“Huống chi, dễ dàng thỏa mãn vốn chính là chuyện khó khăn nhất trên đời này mà.”
“Nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời chính là loại người dục vọng vô cùng vô tận, lúc nào cũng không thỏa mãn, lòng tham không đáy.”
Gia Di quay đầu nhìn cậu ta, cười nói: “Nếu như cuộc sống hiện tại của anh đang hạnh phúc thì đừng suy nghĩ nhiều, cứ vui vẻ làm chính mình là được, anh Gia Minh.”
Xã hội cứ nói với bạn rằng bạn phải có tiền, nói với bạn rằng bạn phải làm quan, nói với bạn rằng bạn phải làm bác sĩ, nói với bạn rằng bạn cần mua một ngôi nhà to, nói với bạn rằng bạn mời người ta thì nên nhận được hoa tươi, nói với bạn rằng bạn nên yêu đương, kết hôn, sinh con ở lứa tuổi nào… Những lời chỉ trỏ ấy quá mức rập khuôn, có lẽ một số người sẽ thật sự tìm thấy hạnh phúc từ lời khuyên nào trong số đó, nhưng không phải cũng thế.
Thế giới vô cùng đa dạng, động vật ăn thịt có niềm vui và sự cô độc của động vật ăn thịt, động vật ăn cỏ cũng có sự nguy hiểm và hạnh phúc của động vật ăn cỏ.