Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1127 - Chương 1127 - Cảnh Sát Đến Nhà 2

Chương 1127 - Cảnh sát đến nhà 2
Chương 1127 - Cảnh sát đến nhà 2

Chương 1127: Cảnh sát đến nhà 2

Trên đời này, không có bất cứ người lạ nào có thể dạy bạn trở thành người hạnh phúc bằng cách nào.

“Hình như là vậy. Mẹ tôi cứ kêu tôi phải làm trưởng quan, phải tìm một cô bạn gái xinh đẹp… nhưng tôi vốn là một người bình thường mà.” Lưu Gia Minh nhún vai cười nói.

“Muốn sao thì cứ làm vậy đi, thế là đủ tiêu sái rồi.” Gia Di gãi đầu, thẹn thùng nói: “Báo chí cứ bảo tôi là đại trinh thám, rất lợi hại, rất uy phong rất ghê gớm. Nhưng mà… nửa tháng trước, tôi đi làm đã mệt mỏi lắm rồi, buổi tối ở nhà đọc sách kiến thức pháp y bỗng nhiên gặp phải chỗ mình không hiểu, tôi vừa uể oải vừa tức tối, thế là ngồi một mình sau bàn khóc tu tu… Hôm nay tâm trạng khá hơn lại thấy rất xấu hổ.”

“Rất nhiều người hy vọng tôi là một người hoàn hảo, tiêu sái hơn, kiên cường hơn, dũng cảm ơn, cơ bắp nhiều hơn, khỏe khoắn nhiều hơn… Nhưng tôi biết mình có cực hạn, hơn nữa thỉnh thoảng lại toát ra suy nghĩ không muốn cố gắng nữa, dứt khoát tìm một người giàu có gả chồng cho rồi, không cần phải động não, không cần phải mạo hiểm, cũng không cần đọc mấy cuốn sách tối nghĩa khó hiểu kia, không cần sợ hãi làm sai, sợ thất bại mà lén lút trốn trong chăn yếu đuối khóc thầm…”

“Nhưng tôi cũng thường xuyên tự nhủ rằng, đừng bận tâm tới sự kỳ vọng của người khác như thế.”

“Hãy nhớ rõ sơ tâm của mình, chỉ cần cố gắng phá án, làm một người cảnh sát tốt, có một cuộc sống vui vẻ tự cấp tự túc là đủ rồi.”

“Cho nên tôi cũng từ bỏ việc trách móc bản thân, không cần mạnh mẽ như trước, cũng không cần dũng cảm như trước, thậm chí không cần quá mức cố gắng… Thi thoảng bình thường một chút, bị người ta chê mấy câu yếu xìu cũng chẳng sao đâu…”

Gia Di vỗ vai Lưu Gia Minh, không nhịn được nói:

“Tôi cũng sẽ hâm mộ anh Gia Minh mà, lúc nào cũng thật hào hứng, lúc nào cũng vui sướng hớn hở, mọi người trêu đùa anh anh cũng không giận, còn rất nhiệt tình, sẽ suy nghĩ vì mọi người. Là một người vừa sáng sủa vừa có sức mạnh tinh thần đấy chứ.”

“Tôi tốt đến thế sao…” Lưu Gia Minh không nhịn được vui sướng cười rộ lên, dùng sức đè nặng lên lan can, quay đầu nhìn cô như một đứa trẻ: “Còn cô? Cô cho mình áp lực lớn đến thế, là vì cô có rất nhiều khát vọng hả?”

“Ừ, tôi là người như thế đấy.”

Gia Di thở dài. Có lẽ cô cũng có thể trở thành một người không có nhiều khát vọng, có thể từ chối những cám dỗ mà xã hội này cho mình.

“Giàu có hơn…”, “căn nhà rộng lớn hơn…”, “chức vị cao hơn…” ―― những thứ như lời thì thầm của ma quỷ ấy, cô đều có thể làm lơ, sống một cuộc sống vô ưu vô tư lự.

Nhưng cô sở hữu một món quà đặc biệt, thế nên cô không thể không gánh vác trách nhiệm đặc biệt.

May mà cô không chán ghét cảm giác như vậy, thậm chí rất nhiều thời điểm, truy danh trục lợi còn rất thỏa mãn.

Tuy nhiên con người phải học được cách tôn trọng sự lựa chọn của người khác, muốn tranh giành thì tranh giành, muốn buông xuôi thì buông xuôi, cứ co duỗi tự nhiên thôi.

Tự do mà!

“Tôi muốn mình được hạnh phúc, muốn kiếm rất nhiều tiền, muốn sống trong ngôi nhà rộng lớn.”

“Muốn có văn phòng của riêng mình trong sở cảnh sát, khi xoay người xuyên qua cửa sổ sẽ thấy cây xanh hoa hồng bên ngoài.”

“Muốn Dịch Ký trở nên nổi tiếng, anh cả kiếm được thật nhiều tiền biến thành ông chủ nhà hàng lớn, dưới trướng có rất nhiều đàn em và học trò làm việc cho anh ấy.”

“Muốn Gia Như nghĩ gì được nấy, sống một cuộc sống vui vẻ không lo không nghĩ.”

“Muốn Gia Tuấn có thể dũng cảm theo đuổi ước mơ của em ấy, trở thành người mà em muốn trở thành nhất.”

“Còn muốn bắt giữ toàn bộ kẻ xấu, không còn vụ án chưa được giải quyết, không có những kẻ tội ác tày trời, Hương Giang hòa bình, người dân thành phố an cư lạc nghiệp.”

Cho nên mới vì không thỏa mãn với năng lực của mình mà khóc tu tu, còn phải từ tiêu hóa cảm xúc tiêu cực của mình, tự khuyên nhủ chính mình.

Tuy nhiên mình muốn nhiều thứ như thế, vậy thì khóc một trận, chịu khổ một chút cũng là khó tránh khỏi.

Kiếm tiền quan trọng hơn ông trời mà!

Đúng rồi, trước mắt cô còn có khát vọng lớn nhất, đó là bắt được em A Ni!

Khiến người này không thể tiếp tục gây án, khiến Viên Bang cũ và Hòa Nghĩa Hội cũ bắt tay giải hòa, mâu thuẫn đều hóa thành vô hình!

Gia Di hít sâu một hơi, có khổ hay không, hãy ngẫm lại trường chinh hai vạn năm ngàn dặm!

Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí tất nhiên còn phải cố gắng nhiều ~

“Cô mong muốn thật nhiều.” Lưu Gia Minh kìm lòng không đậu cảm thán, còn mong muốn cụ thể cỡ đó nữa chứ, có thể thấy được ngày xưa tưởng tượng không ít.

“Đúng rồi, tục nhân chính là có nhiều dục vọng như thế đấy.” Gia Di gãi đầu: “Có phải chỉ suy nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi không?”

“Đúng thế.” Lưu Gia Minh nghiêm túc suy tư, quả nhiên đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi: “Ôi chao, không được không được, nhức đầu nhức đầu!”

“Ha ha ha.” Gia Di bị Lưu Gia Minh chọc cười, lại nhịn không được nói: “Lão Tử có câu nói rằng ‘dũng vu cảm giả tử, dũng vu bất cảm giả hoạt’(*), Lão Tử đủ lợi hại chứ? Triết học gia nổi tiếng thời cổ đại đấy nhé, ngay cả ông ấy cũng tán thành nhân sinh quan của anh đấy nhé!”

(*) 勇于敢者死, 勇于不敢者活: dịch nghĩa đơn giản: người dũng cảm sẽ chết vì sự dũng cảm, ngược lại người không dám dũng cảm sẽ sống sót. Đại ý của câu này không phải ủng hộ sự hèn nhát, mà quan trọng là con người nên biết lúc nào cần dũng cảm, lúc nào cần lùi bước. Nếu chỉ liều mạng mà không quan sát tình thế thì chẳng khác nào một kẻ “hữu dũng vô mưu”, rồi sẽ chết vì sự liều lĩnh ấy. Nên biết xem xét thời thế, “không dám dũng cảm” không đáng sợ, đáng sợ là kẻ tự cho rằng mình đúng. Đây mới là đạo của trời.

Bình Luận (0)
Comment