Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 113 - Chương 113 - Biết Phải Hỏi Gì Chưa

Chương 113 - Biết phải hỏi gì chưa
Chương 113 - Biết phải hỏi gì chưa

Chương 113: Biết phải hỏi gì chưa

Đột nhiên một quả bóng cao su lăn đến bên chân cậu ta, chạy một vòng bên đôi giày cũ mèm rồi dừng lại ở sau lưng thiếu niên.

Cuối cùng dáng đứng của thiếu niên cũng thay đổi, cậu ta không còn dựa người ra sau tường nữa mà đứng thẳng, hơi dùng chân đụng vào quả bóng cao su phía sau, cuối cùng mới rụt rè nâng tầm mắt lên.

Quả nhiên trông thấy một đứa trẻ đứng cách đó vài bước cũng dùng đang ánh mắt hơi sợ hãi nhìn cậu ta.

Hai người đối diện một lúc, dường như đang trao đổi bằng ánh mắt gì đó.

Sau vài giây, cuối cùng hình như thiếu niên cũng thông qua ánh mắt và vẻ mặt của đứa trẻ, xác định đối phương hoàn toàn không có ác ý cũng không hề hung dữ chút nào.

Cậu ta lại cúi mắt, nhấc mũi chân chạm vào quả bóng cao su, sau đó nhẹ nhàng đá ra.

Quả bóng cao su bật nhảy tưng tưng trên mặt đường không mấy bằng phẳng, cuối cùng vững vàng lăn đến bên chân chủ nhân.

Đứa trẻ lại không rời đi mà đảo chân trên quả bóng, lại đá về phía thiếu niên trắng trẻo.

Đường Phù Dung rất náo nhiệt nhưng khu vực này lại có hơi ấm áp và yên tĩnh.

Thẳng đến khi có vài người bước vào vòng an toàn của thiếu niên, sau khi hỏi cậu ta tên gì đã vây quanh cậu ta rồi dẫn đi, thì phần yên tĩnh này mới hoàn toàn biến mất.

Quả bóng cao su quay lẻ loi ở vị trí mà thiếu niên vừa mới đứng, cũng không nhúc nhích gì nữa.

Đứa trẻ chạy qua đó, cầm quả bóng cao su lên kẹp dưới nách, nhìn thiếu niên bị dẫn đi và bóng lưng của năm người đàn ông khác cùng một cô gái với ánh mắt nghi ngờ, rất lâu sau vẫn chưa động đậy.

Màn đêm buông xuống nhưng trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát Du Ma Địa lại vẫn sáng đèn.

Thành phố không ngủ, thành phố không ngủ, đúng là danh xứng với thực.

“Cậu tên là gì?” Lâm Vượng Cửu ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn với tư thế thoải mái, cũng không hề mở miệng hỏi thiếu niên có vẻ mặt nhợt nhạt, toàn bộ quá trình đều cúi đầu này một cách hung dữ.

“…” Thiếu niên lại không mở miệng, cậu ta rụt vai giống như muốn giấu đầu đi vậy.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“…”

“Từ tối qua đến khoảng bảy giờ sáng nay cậu đang ở nơi nào?”

“…”

Sự kiên nhẫn của Lâm Vượng Cửu dần dần hao mòn hết, ông ta đứng dậy, hai cánh tay chống lên bàn, thiếu niên chỉ hơi nhích vai vì phản ứng của ông ta, sau đó lại sự tình lặng và trầm mặc kéo dài.

Lâm Vượng Cửu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, quay dầu đưa mắt nhìn mấy người Gary.

“Vẫn không chịu nói gì, đây là chột dạ sao? Cậu ta không có luật sư, cũng không nói muốn mời luật sư hỗ trợ…” Tam Phúc giậm chân với vẻ hơi phiền muộn.

Dịch Gia Di bám vào cửa sổ nhìn một lúc rồi đột nhiên quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, không phải nói Tôn Tân là người tới từ đại lục sao? Nguyên quán ở Tứ Xuyên, chắc là không biết nói tiếng Quảng Đông đâu, có khả năng nghe cũng không hiểu. Nếu tiệm nhà bọn họ vẫn luôn là cha mẹ quản lý, tính cách của cậu ta lại khá hướng nội và nhát gan, mãi không nghe hiểu cho lắm cũng hẳn có thể hiểu được.”

Vậy cuộc đối thoại theo quan điểm của người bình thường, lọt vào tai của Tôn Tân sẽ thành: “Anăn?”

“Thun?”

Lại bị đưa đến loại hoàn cảnh này để thẩm vấn, vốn đã nghe không hiểu cho lắm, lần này hoàn toàn như nghe thiên thư luôn.

“Đi hỏi xem có ai biết nói tiếng đại lục không.” Phương Trấn Nhạc quay đầu ra lệnh cho Lưu Gia Minh.

Dịch Gia Di vội giơ tay: “Tôi biết một chút.”

“?” Phương Trấn Nhạc hơi híp mắt.

“Trước đây khi còn đi học, cùng lớp có cậu bạn đại lục chơi rất thân, cậu ấy dạy tôi nói rất nhiều.” Dịch Gia Di vội giải thích.

“Ừm, biết phải hỏi gì chưa?” Phương Trấn Nhạc đưa cô đến cửa phòng thẩm vấn.

“Tôi thường xem các anh thẩm vấn phạm nhân, đại khái cũng biết một ít.”

“Hôm nay chỉ hỏi đơn giản thôi, sau này sẽ còn thẩm vấn sâu hơn, đến khi ấy tôi sẽ dạy cô.” Phương Trấn Nhạc đẩy cửa mở, gật đầu cổ vũ cô.

Lâm Vượng Cửu và Dịch Gia Di lướt qua vai nhau, lại duỗi tay sờ điếu thuốc, sau khi cửa phòng thẩm vấn đóng lại, ông ta nói với Phương Trấn Nhạc: “Hơn phân nửa là người này đi, thoạt nhìn tâm lý rất không bình thường, thường thì loại người không được xã hội chấp nhận này dễ dàng xuất hiện cảm xúc trút giận nhất.”

Phương Trấn Nhạc không nói gì mà đi đến bên cửa sổ quan sát Tôn Tân.

Bình Luận (0)
Comment