Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 114 - Chương 114 - Nhắm Về Phía Kẻ Tình Nghi 1

Chương 114 - Nhắm về phía kẻ tình nghi 1
Chương 114 - Nhắm về phía kẻ tình nghi 1

Chương 114: Nhắm về phía kẻ tình nghi 1

“Cậu tên gì?” Sau khi Dịch Gia Di ngồi xuống, trước yên lặng đối diện quan sát Tôn Tân rồi mới mở miệng.

Đại khái là cơ thể này rất xa lạ đối với hình thức phát âm tiếng phổ thông vì đầu lưỡi hơi cứng, lời nói ra cũng ngắc ngứ, đúng là người Hương Giang không quá am hiểu tiếng phổ thông.

Đột nhiên Tôn Tân nghe hiểu, đối diện lại là một giọng nữ dịu dàng, cuối cùng cũng hơi nâng mắt lên nhìn cô.

Nhưng sau đó lại cúi đầu lại do dự một lúc rồi mới rất nhỏ tiếng đáp: “Tôn Tân.”

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“… Hai mươi.”

“Tôn Tân, gây cản trở người thi hành công vụ là phạm pháp, cao nhất là bảy năm, cậu nghĩ kỹ rồi trả lời lại, đừng nói dối.”

“…” Tôn Tân lại im lặng rất lâu rồi mới sửa miệng đáp: “Mười tám.”

Tam Phúc ở bên ngoài cửa sổ đã không nhịn được mà oán trách: “Ấp a ấp úng như thế, lại quen nói dối, trông kiểu gì cũng rất đáng nghi.”

“…” Phương Trấn Nhạc không nói gì mà vẫn nhìn vào trong phòng thẩm vấn.

“Từ tối qua đến khoảng bảy giờ sáng nay cậu đã ở đâu? Đang làm gì?” Dịch Gia Di ngồi rất thẳng lưng, lần đầu tiên thẩm vấn, cô rất sợ mình quá mềm yếu nên cố gắng đè thấp giọng nói để mình trông công chính lạnh lùng, không có cảm xúc.

“Ở nhà ngủ, sau đó dậy hấp màn thầu, đến gần một vài quán cơm ở Thâm Thủy Phụ bán…” Tôn Tân vẫn đáp lời một cách rất chậm.

“Mấy giờ dậy? Mấy giờ xuất phát đến Thâm Thủy Phụ?”

“Đại khái khoảng hơn năm giờ dậy… hơn bảy giờ xuất phát…”

“Cậu có đến gần vườn hoa đường Cherry và đường Ferry không?”

“…” Tôn Tân ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di với vẻ hơi nghi ngờ rồi lại lập tức cúi đầu, sau khi im lặng vài giây mới lắc đầu.

Phương Trấn Nhạc bắt được vẻ nghi ngờ trong mắt Tôn Tân, anh bắt đầu im lặng suy nghĩ biểu cảm này rốt cuộc chứng minh cho điều gì.

Là nghi ngờ cảnh sát sao lại biết cậu ta ở phố Ferry lúc đó, hay là nghi ngờ tại sao cảnh sát lại hỏi như vậy?

“Có ai làm chứng cho lời cậu nói không?” Dịch Gia Di hơi cúi người, quan sát cẩn thận gương mặt của thiếu niên.

Cho dù cậu ta có bôi đen làn da và cố gắng mài giũa bản thân cũng không có cách nào biến thành hung thủ trong dòng chảy hình ảnh mà cô đã nhìn thấy.

Người này trong sạch, Dịch Gia Di biết rất rõ.

Biết rõ cậu ta vô tội lại vẫn phải ép cậu ta thẩm vấn như vậy, nhưng cứ cố tình người này lại nhát gan như thế, biểu hiện vô cùng bài xích việc tiếp xúc với người khác, trong lòng cô lại càng không nỡ.

Đặc biệt… một tháng trước cô mới mất cha mẹ, một mình cầu sinh ở trong môi trường bất đồng ngôn ngữ này…

“Không có, chỉ có một mình tôi thôi.” Tôn Tân nghĩ ngợi, lại cúi đầu nói: “Tôi bán màn thầu trước cửa Lý Ký bán hồn đồn ở Vịnh Trường Sa, có… có thể ông chủ ở đó còn nhớ, còn có người mua màn thầu…”

Dịch Gia Di hỏi trong phòng thẩm vấn, ngoài phòng thẩm vấn đột nhiên lại có vài vị khách không mời mà tới ùa vào.

Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng dẫn một cấp dưới của mình tới tìm Phương Trấn Nhạc, một đường tìm đến bên ngoài phòng thẩm vấn, trên mặt anh ta hiện lên vẻ sốt ruột, kéo Phương Trấn Nhạc ra ngoài hành lang, nôn nóng mở miệng nói: “Vốn đã nói ngày mai báo sẽ đăng vụ thảm sát ở King’s Park, nhưng đột nhiên hôm nay xảy ra án phân thây ở đường Ferry, vài tờ báo lớn đã thay đổi ý định.

Hành động phân thây rồi vứt xác rất ác liệt, nghe mà rợn cả người, tòa soạn cũng nói vụ thảm sát ở King’s Park để sau rồi đăng cũng được, trước đưa tin về vụ án mới ở Hồng Kông đã.

Bây giờ đã có kẻ tình nghi chưa? Vụ án tiến triển thế nào rồi?

Cậu chỉ cần nói một tin tốt cho tôi thôi, tôi có thể thổi phồng lên để mặt báo ngày mai dễ nhìn hơn một chút.”

Phương Trấn Nhạc quay đầu đi xoa lông mày của mình, hít một hơi thật sâu với vẻ phiền muộn rồi mới đáp: “Bây giờ bắt được một người tình nghi nhưng manh mối quá ít, cũng không thể xác nhận hiềm nghi của đối phương lớn bao nhiêu, nếu anh muốn dẫn dắt dư luận vậy chỉ nói thuận theo manh mối tìm được kẻ tình nghi đầu tiên, nhưng không thể nói quá nhiều.”

“Vậy kẻ tình nghi đó thế nào?” Quách Vĩnh Diệu thò đầu vào trong nhìn.

Phương Trấn Nhạc lại dùng cơ thể chắn đi, sau đó lắc đầu, ý bảo đừng nghiên cứu thêm.

“Rất không chắc chắn?” Quách Vĩnh Diệu nhíu mày.

“Rất không chắc chắn.” Phương Trấn Nhạc nói xong, vỗ lên vai sir Quách rồi quay người về chỗ cũ, tiếp tục cách cửa quan sát.

Bình Luận (0)
Comment