Chương 115: Nhắm về phía kẻ tình nghi 2
Kết quả mới tiễn Quách Vĩnh Diệu đi thì lại đón Khưu Tố San.
“Madam!” Mấy người Lâm Vượng Cửu nhìn thấy Khưu Tố San đầu tiên, tất cả đều đứng dậy chào hỏi.
Phương Trấn Nhạc lại không quay đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Tân trong cửa sổ.
“Thế nào rồi? Đã khai chưa?” Khưu Tố San vừa mở miệng đã lộ ra vẻ sốt ruột của chị ta.
“Mấy câu hỏi này hỏi đi hỏi lại, câu trả lời của Tôn Tân không có vấn đề, cậu ta không thừa nhận mình giết người cũng tỏ vẻ không biết gì về chuyện này hết. Cậu ta không có bằng chứng ngoại phạm nhưng chúng ta cũng không có bằng chứng cậu ta có mặt ở hiện trường.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng tự thuật, đôi mắt không rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Ép một chút đi, bẫy thử đi, nghe xem sao.” Khưu Tố San trừng mắt nhìn Dịch Gia Di ở trong cửa sổ: “Hỏi như gió xuân ấm áp thế kia có thể hỏi ra được gì?”
“…” Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng quay đầu, nhíu mày nhìn chị ta.
“Sir Hoàng vừa gọi điện cho tôi nói gần đây liên tiếp xảy ra hung án, thậm chí còn xảy ra loại vụ án điên rồ mất trí như án phân thây này nữa, báo chí đăng lên nhất định sẽ tạo thành khủng hoảng. Trước đó bên King’s Park đã không thể đi dạo rồi, bây giờ xanh hóa đường Cherry cũng không thể đi nốt, phố Ferry thì gần nơi vứt thi thể, rất không may mắn, rất đáng sợ.
Hơn nữa bây giờ vẫn chưa xác định được hiện trường hung án đầu tiên, ai biết hung thủ có sống ở ngay bên cạnh hay không?
Đến khi đó người nào cũng bất an, dư luận sẽ rất tệ.”
Khưu Tố San bực dọc nói một tràng giang đại hải, thấy Phương Trấn Nhạc vẫn nhìn chằm chằm mới thở ra một hơi, buồn bực bảo: “Sir Hoàng kêu chúng ta phá án trong vòng một tuần, có được không?”
“Vậy trực tiếp đi bắt bừa một người trên đường về kết án đi.” Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc lạnh đi, lại nhìn về phòng thẩm vấn.
“Phá án cũng có tiền thưởng mà, hơn nữa tôi cũng đã gửi đơn báo cáo đề bạt cậu rồi, chuyện tốt cũng có, bây giờ bên trên gây áp lực, cậu cũng không thể không nhận.” Khưu Tố San duỗi chân đá lên cạnh giày của Phương Trấn Nhạc.
“Có người khác gây áp lực hay không thì tôi cũng đã làm hết sức mình rồi, đây cũng không phải ngày đầu tiên chị biết tôi.”
“…” Khưu Tố San chống nạnh đứng bên nhìn anh thật lâu, xác định Phương Trấn Nhạc thật sự sẽ không để ý đến mình nữa, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Đi ra khỏi khu vực văn phòng thẩm vấn lại gặp được sir Quách vừa mới cúp máy ở hành lang.
Hai tầm nhìn lo lắng giao nhau dường như trao đổi ám hiệu.
Hôm nay các tờ báo lớn quả nhiên đã đăng tin về vụ án phân xác trên phố Ferry.
Chỉ là chi tiết miêu tả lại nhiều hơn những gì Phương Trấn Nhạc nói quá nhiều.
Trên báo thể hiện rõ ràng bây giờ kẻ tình nghi mà phía cảnh sát đang bắt giữ là một người trẻ tuổi từ đại lục tới.
Đây là độ tuổi bốc đồng lại, phản nghịch không hiểu hậu quả, nhợt nhạt trông như quỷ, cho tới bây giờ chỉ toàn dùng mắt liếc xéo người, im lặng ít nói hơn nữa còn có tố chất thần kinh.
Mà bản tính không dám nói chuyện với phụ nữ và sợ người có thể là nguyên nhân tạo thành tâm lý vặn vẹo cho cậu ta, muốn thông qua hành hạ người khác đến chết để giành được quyền khống chế, ảo tưởng sức mạnh.
Chàng trai đại lục này còn đang bán màn thầu ở khu vực đông người nhất và phức tạp nhất, thường lén lút quan sát người đi đường qua lại, nói không chừng chính là đang chọn người bị hại.
Người đó bán nào phải bánh bột nhào mà hoàn toàn chính là màn thầu nhúng máu.
…
“Sao lại thế này?” Dịch Gia Di cầm mấy tờ báo, nhíu chặt mày lại.
Hôm qua sau khi thẩm vấn, vì bằng chứng không đủ nên đã thả Tôn Tân ra, hôm nay lại có rất nhiều báo đăng tin như thế.
Thế này kêu cậu ta làm sao ngẩng đầu làm người nữa?
Tuy rằng báo không chỉ đích danh tên họ là Tôn Tân nhưng cậu ta bán màn thầu ở Thâm Thủy Phụ gần một tháng, ai không nhận ra thiếu niên có làn da vô cùng trắng bán màn thầu ở bên đó chứ?
Dịch Gia Di tức giận đi lại trong văn phòng, lật từng tờ báo, cơn giận tăng lên từng chút một.
“Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!” Cô chửi bởi nhưng rõ ràng không quá hung dữ.
Lâm Vượng Cửu đứng trước bảng trắng, nhìn chằm chằm vào từ khóa trên đó, thuận miệng nói: “Báo chí là như thế đó, thế nào kích thích thì đưa tin như vậy.”
“Sợ là bộ phận quan hệ công chúng cũng đã ngầm đồng ý rồi, đầu tiên anh ta không nói quá nhiều tin tức, về mặt ý nghĩa xem như là pháp luật bảo vệ quyền riêng tư của người bị tình nghi, bản thân thị dân tự đoán ra là ai, thế này làm sao có thể trách báo chí và phía cảnh sát được?