Chương 1130: Sóng gợn 1
Hứa Quân Hào khom lưng nhặt tạ xích, ngay lập tức bước đến trước mô hình.
Quách Thụ Ni gãi mái tóc dài dường như vừa tỉnh ngủ nên chưa kịp chải chuốt, mặc dù vẻ mặt không vui nhưng vẫn mở rộng cánh cửa.
Quách Thụ Ni đi đằng trước, chọn một vị trí trên sofa, chẳng những không có ý định rót nước cho Lưu Gia Minh mà cũng không có thái độ lễ phép khi đón khách, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Gia Minh bằng ánh mắt suy tư.
Căn hộ này mặc dù là căn hộ độc thân, nhưng diện tích rất chật hẹp chen chúc. Sofa hai người ngồi nho nhỏ, Quách Thụ Ni ngồi bên tay phải, Lưu Gia Minh chỉ còn cách ngồi bên tay trái.
Sau khi ngồi xuống ghế, đầu gối của hai người sẽ chạm vào nhau, cậu ta không thể không xê dịch ra sau để kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Chiều cao của Quách Thụ Ni còn cao hơn cậu ta nghĩ. Mặc dù cũng được xem là một cô nàng xinh đẹp, nhưng thực chất diện mạo có phần hiên ngang, thậm chí trông có hơi nam tính.
“A sir, chuyện gì vậy? Mới sáng ra đã quấy rầy giấc ngủ của người khác.” Em A Ni ngả người trên sofa, quấn chăn dày quanh người kín mít, trông như thể sẽ ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
“Cô biết Chung Truyện Đào chứ?” Lưu Gia Minh đặt sổ tay lên đầu gối, chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép.
“Biết chứ, cái tên xúi quẩy đó, nhắc hắn ta làm gì? Chết cũng chết rồi, còn phải vì hắn ta mà bị cảnh sát làm phiền nữa.” Ánh mắt Quách Thụ Ni dừng lại trên sổ ghi chép của Lưu Gia Minh.
“Xin hỏi 8 ngày trước cô đã làm những gì?”
“Công việc thì mất, bạn trai thì biến thành bồ người khác, tôi còn gì được đây? Ở nhà say xỉn chứ sao.” Quách Thụ Ni hừ một tiếng, vẻ mặt rất khó chịu.
Lúc ở dưới lầu Lưu Gia Minh đã hỏi ông cụ trông cửa, đối phương cũng trả lời trong một đoạn thời gian rất dài, Quách Thụ Ni đều ở trong nhà uống rượu say cả ngày.
Câu trả lời của hai bên rất thống nhất.
“Có ai chứng minh cô ở nhà vào lúc đó không?”
“Ông bác trông cửa, còn ai vào đây nữa? Tôi ở yên trong nhà uống rượu ngủ ngáy mà còn cần có người chứng minh hả? Hơ.”
“Cô nói chuyện khách khí một chút.”
“A sir, không phải anh đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Quách Thụ Ni bỗng nhướn mày nhìn về phía Lưu Gia Minh, tay bị đè dưới mông. Cách một tấm nệm sofa có thể cảm nhận được nơi giấu một vật cứng.
“Tôi chỉ hỏi theo lệ thường, nếu cô không chột dạ thì hãy phối hợp lấy lời khai với chúng tôi. Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô.”
Nhận thấy không khí rét lạnh nằm ngoài dự đoán trong phòng, quả thực giống hệt phòng giải phẫu của bác sĩ pháp y, Lưu Gia Minh nắm chặt quần áo, không đưa ra nhận xét hay đặt câu hỏi về vấn đề này, chỉ âm thầm quan sát chung quanh lúc Quách Thụ Ni dời tầm mắt không nhìn mình.
“Cô với Chung Truyện Đào chia tay thật sự rất mất thể diện, có phải cô rất hận anh ta không?” Lưu Gia Minh hỏi tiếp.
“Đúng là rất hận, chỉ hận hắn ta chết đi. Chẳng phải rất tốt hay sao? Dường như ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của tôi nên khiến hắn ta gặp báo ứng. Nhìn mà xem, chẳng phải bị phần tử xã hội đen xử lý hay sao?” Quách Thụ Ni vừa giả vờ tự nhiên nói chuyện, vừa chú ý nét mặt của Lưu Gia Minh bằng khóe mắt.
“Sao cô biết anh ta bị phần tử xã hội đen sát hại?” Lưu Gia Minh truy vấn.
“Trên báo chí đều viết như thế mà.” Quách Thụ Ni chỉ vào tờ báo trên bàn.
Lưu Gia Minh cúi đầu xem một chút, một xấp rất dày, rất rõ ràng cô ta đều mua hết các tờ báo lớn phát hành mấy ngày nay.
Khi giảng bài về tâm lý học tội phạm, chị Thập Nhất từng nói rằng hung thủ giết người có kế hoạch, bình thường sẽ rất chú ý tới tiến triển sau này của vụ án, thậm chí sẽ trở lại khu vực gần hiện trường phạm tội để quan sát tiến độ điều tra phá án của cảnh sát. Có khi nào Quách Thụ Ni chính là hung thủ nên mới mua nhiều báo chí như thế không nhỉ?
Hay chỉ vì bạn trai cũ bị giết nên cô ta mới chú ý tới vụ án này?
“Cô và Chung Truyện Đào quen nhau như thế nào?”
“Ngay tại hộp đêm Kim Khải Lệ chứ đâu. Địa bàn do cha hắn ta khống chế cách nơi này rất gần, thỏ không ăn cỏ gần hang, hắn ta không thể thỏa sức chơi đùa trong hộp đêm nhà mình nên rất thích đến Kim Khải Lệ. Tôi vốn bán rượu ở đó, cứ thế mà quen biết thôi.”
“Nghe nói anh ta theo đuổi cô rất lâu cô mới đồng ý?” Lưu Gia Minh vừa hỏi vừa quan sát biểu cảm của em A Ni.