Chương 1131: Sóng gợn 2
“…” Bị hỏi đến chuyện này, em A Ni im lặng thật lâu. Lồng ngực cô ta phập phồng càng ngày càng mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nhưng một lát sau, cô ta lại dần dần bình tĩnh, quay đầu nhìn Lưu Gia Minh trong chốc lát mới trả lời: “Đúng, khi đó tôi không thích hắn ta, thế nên hắn ta đã theo đuổi tôi rất lâu.”
“Cô thích người khác à?” Lưu Gia Minh nhướn mày hỏi tiếp.
Em A Ni khẽ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại thật chặt. Một lát sau, dường như vất vả lắm mới gặp được người để trút bầu tâm sự, cô ta mở mắt ra, đồng thời bật máy hát:
“A sir, đàn ông đều rất tồi tệ, anh có biết không? Ban đầu tôi thích một vệ sĩ trong hộp đêm Kim Khải Lệ, mặc dù mọi người đều sợ anh ta, nhưng dường như tôi có thể thấy được sự dịu dàng và nghĩa hiệp dưới lớp vỏ ngoài thô lỗ của anh ta… Nhưng mà thỏ không ăn cỏ gần hang, anh ta cũng sẽ không gặm cây cỏ là tôi đây, thế nên tôi nghĩ rằng chờ tôi dành dụm đủ tiền sẽ chuyển sang nơi khác rồi theo đuổi anh ta. Nhưng tôi còn chưa dành dụm đủ tiền thì Chung Truyện Đào bất chợt xuất hiện.”
“Ừ.” Lưu Gia Minh bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại giơ ngón cái vì sự trầm ổn vững vàng của mình.
Đêm qua cậu ta đã nghe ngóng được một tin tức: người mà Quách Thụ Ni từng yêu thầm là D Đầu Trọc, nghi phạm trong vụ án lần này!
Cậu ta thật lợi hại, thế mà lại có thể nối liền với tin đồn này!
Hơn nữa còn có thể giả vờ như không biết gì, đúng là một thám tử xứng chức.
“Anh biết một người đàn ông khi theo đuổi phụ nữ có thể dùng bao nhiêu thủ đoạn không? Thái tử Đào ấy à, con trai duy nhất của ông trùm Hòa Nghĩa Hội, Cửu Long này có bao nhiêu hộp đêm, tiệm massage, tương lai đều sẽ thuộc về hắn ta. Nhân vật như vậy, thế mà cả ngày đến đón tôi tan làm ca đêm, mua rất nhiều túi xách đắt tiền cho tôi, tặng bao lì xì dày cộm cho tôi, mỗi ngày đều mua hoa tươi tặng tôi… Chẳng lẽ hắn ta không biết hoa tươi có thể trưng bày thật lâu mới úa tàn sao? Bình hoa của tôi sắp không đủ để cắm hoa, đành phải tặng hoa tươi cho các chị em khác, nở mày nở mặt ghê lắm a sir à.”
“Suốt một tuần lễ, hắn ta đã chi hơn mười ngàn đồng trên người tôi. Nếu trở thành bạn gái của hắn ta thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây?”
“Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Lâu ngày, tất nhiên không thể chống cự được.”
“Căn hộ này cũng là hắn ta thuê cho tôi, hắn ta còn mua cho tôi một chiếc xe, đỗ ở dưới lầu, tôi còn chưa kịp thi đậu bằng lái thì hắn ta đã có người mới.”
“Dường như hôm qua hắn ta còn thâm tình chân thành nhìn tôi, khiến tôi nghĩ rằng hắn ta chỉ yêu mình tôi thôi. Tôi tự nhận mình không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt, nhưng tôi lại thật sự cho rằng hắn ta yêu tôi rất nhiều, nào ngờ đều chỉ là dối trá chứ!”
“Cô không thể chấp nhận sự thật đó nên mới dây dưa với anh ta?” Lưu Gia Minh cau mày: “Bảo vệ của Kim Khải Lệ nói rằng, cô còn từng cạo xe anh ta, chặn anh ta trước cửa hộp đêm, tranh thủ lúc anh ta không đề phòng mà cho anh ta một cái bạt tai?”
“Ha, đâu chỉ có thế, tôi còn đạp hắn ta mấy phát nữa cơ. Chẳng qua người ta không thấy thôi.” Dường như nhớ tới chuyện vui vẻ nào đó, em A Ni bỗng nở nụ cười.
Lưu Gia Minh nhìn chằm chằm vào cô ta mấy giây, bỗng thò tay vào bên hông.
Em A Ni vốn đang cười bỗng ngưng bặt, bàn tay lặng lẽ luồn qua lớp chăn bông dày che khuất thân thể, thò xuống dưới nệm sofa, cầm cán dao phay.
Nào ngờ Lưu Gia Minh chỉ gãi ngứa, sau đó thu tay lại, hỏi tiếp: “Cô có biết D Đầu Trọc với Chung Truyện Đào có thù riêng không?”
“Tôi không biết đâu a sir. D Đầu Trọc chính là một tên chó săn, ông trùm kêu anh ta giết người thì anh ta cứ giết thôi.”
“Thế nên cô nghĩ rằng là D Đầu Trọc giúp ông trùm giết người thừa kế của đối thủ cạnh tranh?” Ánh mắt Lưu Gia Minh xuyên qua cửa nhà bếp, tìm kiếm khắp giá đựng thớt và dao mà không thấy dao phay – công cụ thiết yếu trong nhà bếp của mọi gia đình.
“Tôi không biết nữa a sir. Báo chí nói như nào thì dân chúng chúng tôi chỉ biết chừng đó thôi.” Bàn tay cầm chuôi dao của em A Ni thu lại, thản nhiên nhìn lướt qua phần eo mà Lưu Gia Minh vừa gãi ―― Áo sơ mi nam được đóng thùng, đai lưng và bao đựng súng đeo bên hông chói mắt đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.