Chương 1137: Chung Truyện Khiết và Bò Tót 3
“Đàn ông mà đánh phụ nữ thì còn là đàn ông gì nữa?” Bò Tót cười khẩy một tiếng.
“Thế anh chưa từng bị cha phái đi xử lý chuyện phiền phức bên cạnh anh trai hả?” Chung Truyện Khiết hỏi.
“…” Bò Tót do dự một lát, nhìn thoáng qua Dịch Gia Di, không đưa ra đánh giá về chuyện của Chung Đại Chí ở nơi này.
Chung Truyện Khiết lại như đã biết đáp án, cô ta bỗng vươn tay kéo cánh tay Bò Tót, vui vẻ ra mặt: “Vậy thì Bò Tót tốt thật đấy, đừng làm mấy chuyện đó nhé. Những kẻ làm loại chuyện này giúp cha đều là lũ chó, cho dù cha khen tụi nó rất trung thành thì trong lòng vẫn coi thường tụi nó. Phải có khí khái, làm chuyện có trình độ, vậy thì cha mới để mắt đến anh.”
Bò Tót đặt tay lên đùi, mặc cho Chung Truyện Khiết ôm cánh tay mình cọ xát cũng không rút về.
Nhận thấy ánh mắt của Dịch Gia Di ném về phía mình, anh ta dời tầm mắt nhìn sang nơi khác, lại bại lộ vành tai đỏ bừng cho đối phương.
“Thế nên cô cho rằng Chung Truyện Đào bị giết vì mâu thuẫn trong chuyện tình cảm?” Dịch Gia Di lại viết vấn đề này vào sổ.
“…” Chung Truyện Khiết bỗng đối diện với Dịch Gia Di. Hai người nhìn nhau mấy giây, không hẹn mà cùng nhếch môi: “Madam, có vẻ như cô đã biết chút gì đó.”
“Có vẻ cô cũng biết chút gì đó.” Gia Di đáp lại.
“Hì, Bò Tót nói những cô bạn gái mà trước kia anh trai từng kết giao đa số là những cô gái làm việc ở vị trí không mấy quan trọng trong công ty bất động sản của cha, chính là loại phụ nữ làm công việc mang tính đào thải rất lớn, thế nên rất an toàn, có người nhà mình trông coi mà. Hoặc là mấy cô gái bên ngoài, mặc dù không bị cha khống chế nhưng cũng may bối cảnh gia đình rất đơn giản, cho dù bị đá thì bình thường cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết. Cô biết rồi đấy, nếu chỉ là người thường thì kiểu gì cũng không thể gây sóng gió được.”
“Nhưng gần đây hai cô bạn gái mà anh ấy kết giao đều không ổn, toàn làm việc trong sản nghiệp của lão tiên sinh có quan hệ cạnh tranh với cha. Loại người như vậy, chẳng những người bên mình không thể khống chế mà chúng tôi cũng không thể biết rõ đối phương có ý đồ nào khác hay không. Ban đầu Bò Tót rất lo lắng, nhưng cha quá cưng chiều anh trai, cứ cho rằng sẽ không gây ra phiền phức nào đâu… Chẳng qua tôi và Bò Tót đều cảm thấy không đúng cho lắm, nhưng chúng tôi đều không có cách xác định, cảm giác bất an này rốt cuộc là…”
Chung Truyện Khiết im lặng suy nghĩ một lát để tìm từ rồi mới nói tiếp:
“Rốt cuộc bản thân hai cô gái này không ổn, hay là người sau lưng họ không ổn.”
“Tôi không giống cha tôi, tin chắc rằng chỉ có người của Viên Bang cũ mới có lá gan lớn cỡ đó, những người khác chắc chắn sẽ không dám đụng vào con trai ông ấy.”
“Nhưng mà, madam…”
Chung Truyện Khiết giơ tờ giấy được cắt ra từ trang báo: “Chúng ta đều biết ngày nay Hương Giang đã khác xưa, khác hẳn với thời đại mà cha tôi đánh chiếm thiên hạ.”
“Không bao giờ có chuyện người khác không dám động vào con trai của Chung Đại Chí ông ấy.”
Vẻ mặt của cô ta bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ thường, nét mặt rõ ràng có một chút bóng dáng Chung Đại Chí.
Người ta thường nói rằng con gái giống cha, đại khái đúng là như vậy.
Cô ta đè ngón tay lên bàn, bình tĩnh nhìn Dịch Gia Di, gằn từng chữ:
“Madam, tôi hy vọng cô sẽ điều tra kỹ lưỡng về hai người phụ nữ làm việc ở hộp đêm Kim Khải Lệ đã hẹn hò với anh trai tôi. Từ cách chết của anh trai, tôi có linh cảm đây không phải phương thức hành sự của một kẻ từng lăn lộn trong băng đảng lâu năm.”
“Quách Thụ Ni và Triệu Kim Phương, đúng không?” Gia Di cầm sổ tay, viết dòng chữ này lên vở bằng nét chữ rồng bay phượng múa.
“Đúng vậy, em A Ni và A Kim.” Bò Tót ngồi bên cạnh bỗng xen miệng vào.
“OK.” Gia Di gật đầu, viết lại câu nói này của Bò Tót.
Chung Truyện Khiết uống một ngụm cà phê, sau khi Gia Di ghi chép xong, cô ta đứng dậy đi vệ sinh.
Bò Tót cũng muốn đi theo, lại bị Chung Truyện Khiết đè lên vai ấn xuống ghế: “Yên tâm đi, chung quanh nơi này là địa bàn của cha, anh cứ ngồi đây uống cà phê với madam đi.”
Dứt lời, cô ta đã sải bước rời đi.
Mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ.
Gia Di nhìn bóng lưng Chung Truyện Khiết, hình như đại tiểu thư này cũng trạc tuổi cô.
Họ có hoàn cảnh sống khác nhau, lại đều là những người bị đủ mọi sự trùng hợp đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Gia Di thu hồi ánh mắt, bắt đầu đặt câu hỏi cho Bò Tót. Nhưng đối phương lại hơi bồn chồn, dường như rất lo lắng Chung Truyện Khiết tạm thời không nằm trong phạm vi tầm nhìn của mình.
Gia Di dứt khoát không đặt câu hỏi nữa. Thấy anh ta lộ ra chiếc răng cửa hơi hô lúc uống cà phê, cô không nhịn được trêu chọc:
“Lúc mọc răng, anh liếm không ít đúng không?”
“Cái gì?” Bò Tót hoàn hồn nhướn mày.