Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1136 - Chương 1136 - Chung Truyện Khiết Và Bò Tót 2

Chương 1136 - Chung Truyện Khiết và Bò Tót 2
Chương 1136 - Chung Truyện Khiết và Bò Tót 2

Chương 1136: Chung Truyện Khiết và Bò Tót 2

“Tiếc rằng tôi chưa từng có trải nghiệm đó. Cô biết một thiếu nữ tuổi dậy thì vẫn luôn sống trong môi trường tuyệt đối vô khuẩn, đột nhiên bị ném vào môi trường đầy vi khuẩn thì sẽ như thế nào không?”

Chung Truyện Khiết bỗng im lặng. Mấy phút sau, cô ta ngẩng đầu lên, tay trái tay phải làm động tác chém lung tung, miệng phát ra tiếng kêu “hây a a”, sau đó mới cười ngượng ngùng nói:

“Đâm chém lung tung một trận, rất khó, madam, nhưng tôi vẫn sống sót.”

“Khi đó tôi đã nghĩ rằng, có lẽ anh trai tôi sẽ không thể thuận lợi sống lâu trăm tuổi, sự mong chờ của cha dành cho anh ấy nhất định sẽ thất bại.”

Cô ta nhún vai, thở dài:

“Chỉ có điều tôi không ngờ anh trai lại chết sớm đến thế.”

“Một người chưa bao giờ nhận thức đến thế giới chân thật, không có khả năng sinh tồn trong thế giới thật.” Gia Di nói tiếp.

“Đúng vậy, madam, cô hiểu ý tôi rồi đấy!” Chung Truyện Khiết bày ra vẻ mặt vui sướng, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bổ sung tiếp: “Bất cứ sự thất bại nho nhỏ nào cũng có khả năng khiến tâm lý anh ấy sụp đổ. Nhưng cũng may, anh trai còn chưa bị sụp đổ tâm lý thì đã bị giết chết luôn rồi. Nếu không phải bị hành hạ đến chết thì cũng coi như may mắn đấy chứ.”

Thế giới này thật kỳ diệu, người được bồi dưỡng tỉ mỉ biến thành một tên quần là áo lượt, bị hành hạ đến chết.

Người bị đẩy xuống sườn núi, mặc cho cô tự học cách bay lượn lại có sự trưởng thành vượt quá lứa tuổi.

“Madam, tôi nghĩ nói không chừng anh trai chết trong tay đàn bà.” Chung Truyện Khiết bỗng nói.

“!” Gia Di vội vàng viết câu này vào sổ tay.

Chung Truyện Khiết cũng nghĩ vậy, thế thì Gia Di muốn hướng dẫn thám tử tổ B đặt ánh mắt về phía Quách Thụ Ni sẽ trở nên hợp lý hơn!

“Vì sao cô lại nghĩ như vậy?” Gia Di như lấy được chí bảo.

“Giả Bảo Ngọc mà lại, vẫn là lý luận cũ của tôi.” Ngón tay Chung Truyện Khiết dính một nhúm cà phê, vẽ một đóa hoa đào màu cà phê trên bàn: “Kể từ khi anh trai bước vào tuổi dậy thì, những cô gái mà anh ấy thích đều sẽ thích anh ấy. Cũng như Giả Bảo Ngọc, mãi đến khi lớn lên, gặp được một cô gái không bị cha nắm giữ cuộc đời, bị đối phương từ chối, mới biết được… Hả? Không phải tất cả những người phụ nữ đều sẽ thích tôi sao?”

Nói đến đây, Chung Truyện Khiết cố ý bắt chước giọng điệu của đàn ông, giả vờ như rất kinh ngạc.

Sau đó cô ta lại thở dài một hơi, nhún vai xòe tay

“Cha từng nói anh trai là một người rất trọng tình, cũng đúng là thế thật. Khi anh ấy thích cô gái nào thì sẽ rất nghiêm túc, mất ăn mất ngủ vì cô ấy, thậm chí đòi sống đòi chết vì cô ấy. Hồi anh ấy 17 tuổi từng thích nhất một chị gái, chỉ mới một đêm không gặp mà đã ở nhà đứng ngồi không yên, thế là cha tôi thu xếp tài xế đưa anh ấy đi gặp chị gái kia ngay trong đêm. Cô nói xem có phải anh ấy rất si tình không?”

“Nhưng cũng giống Giả Bảo Ngọc, cậu ta si tình với Tình Văn, si tình với Tập Nhân, nhưng cũng si tình với Lâm muội muội… Thế nhưng khi Tình Văn bị đuổi ra khỏi phủ, cậu ta cũng có làm gì đâu? Ngược lại lúc biết Tình Văn gọi mẹ cả đêm trước khi chết, cậu ta lại rất bất mãn, ‘sao nàng ấy gọi mẹ cả đêm mà lại không gọi ta?’.”

“Hừ.”

Chung Truyện Khiết khẽ hừ một tiếng, đến giờ phút này, cô ta hoàn toàn không che giấu được sự khinh thường của mình đối với người anh trai.

Một đứa trẻ thông minh được rèn luyện từ gió táp mưa sa, sẽ không thể nào có lòng tôn kính với một “cục cưng” được bảo vệ quá kỹ lưỡng, ngay cả đạo lý cơ bản cũng không hiểu, dù cho người nọ là anh trai của cô ta.

“Mỗi một đoạn cảm tình anh ấy đều rất nghiêm túc, nhưng sau khi chán ghét lại chằng màng tình xưa. Anh ấy có được chị gái em gái đến thế, sao hiểu được nỗi hân hoan và đau khổ của người khác chỉ có mỗi anh ấy trong lòng? Anh ấy chưa bao giờ cho rằng mình tàn nhẫn, cũng không cho rằng hành vi của mình sai trái chỗ nào.”

“Nếu cô gái nào dây dưa anh ấy thì không cần anh ấy phiền não, cha đã kêu Bò Tót, Rồng Đen xử lý mấy cô gái đó rồi.”

“Trả tiền nè, vẫn không được? Thế thì chỉ còn cách đánh một trận thôi… Madam, cô có biết không, đối với rất nhiều người phụ nữ mà nói, chỉ bị đánh một tát cũng đủ sỉ nhục, đủ để trở thành ác mộng của cả cuộc đời họ rồi.”

Chung Truyện Khiết bỗng quay đầu nhìn về phía Bò Tót: “Bò Tót, anh có đánh phụ nữ không?”

Bình Luận (0)
Comment