Chương 1135: Chung Truyện Khiết và Bò Tót 1
“Nếu không cần thiết, chớ tăng thực thể.”
“Cảnh sát Dịch, tôi đã đọc mấy tờ báo Hương Giang, phát hiện hình như cô là một thần thám rất lợi hại. Hôm qua gặp cô, tôi cảm thấy cô rất nghiêm túc, là người thật lòng muốn phá án, thế nên tôi muốn trò chuyện với cô, biết đâu sẽ có ích cho việc bắt được hung thủ chân chính đã giết hại anh trai tôi.” Chung Truyện Khiết hơi mím môi: “Tôi cũng không biết những điều mà tôi nắm giữ có ích cho cô hay không, nhưng tôi không muốn cứ ở lì trong nhà.”
“Cô muốn tôi lấy lời khai của cô một lần nữa?” Gia Di nhướn mày.
“Đúng vậy.” Chung Truyện Khiết gật đầu: “Cha không cho tôi với mẹ nói quá nhiều với người ngoài, ông ấy mong tôi có thể hiểu rõ thân phận của mình. Kể từ giây phút anh trai qua đời, tôi sẽ phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, làm một người đúng như kỳ vọng của ông ấy.”
Chung Truyện Khiết buông mi nhìn xuống bộ móng mà hôm qua mình vừa làm, vừa vuốt ve móng tay vừa nói: “Madam, nói ra chỉ sợ cô không tin, trong gia đình này, người muốn biết chân tướng cái chết của anh trai tôi nhất, có lẽ chính là tôi.”
“Ý cô là sao? Chẳng lẽ Chung tiên sinh và Chung phu nhân không muốn biết?” Gia Di mở sổ tay của mình, quyết định làm một người lắng nghe đủ tư cách.
“Mẹ tôi đã mất con trai, cho dù bắt được hung thủ chân chính thì cũng không thể thay đổi sự thật này. Bà ấy là một người người phụ nữ rất thực dụng, bây giờ bà ấy chỉ mong tôi lập tức đạt được lòng tin của cha, thuận lợi tiếp nhận gia nghiệp.” Chung Truyện Khiết ngước mắt, mỉm cười nhìn Gia Di với vẻ mặt ngây thơ: “Cô biết rồi đấy, loại gia đình như nhà tôi… ích lợi quá lớn, lớn đến mức ngay cả thân tình cũng không sánh bằng. Tất cả mọi người sẽ nghĩ đến ích lợi trước tiên. Mặc dù tình cảm giữa cha và mẹ tôi rất hòa thuận, không có ong bướm bên ngoài quấy rầy gia đình tôi, nhưng ai biết cha tôi có thật sự có con trai ngoài giá thú bên ngoài hay không? Mẹ tôi rất lo lắng sau khi anh trai chết, sẽ có một đứa con trai ngoài giá thú đột ngột ngoi đầu kế thừa gia nghiệp của cha, vậy thì sau này bà ấy và tôi đều sẽ không còn ngày lành nữa… Ừm, chí ít sẽ không còn được sống một cuộc sống của phu nhân giàu có cơm bưng nước rót hầu hạ tận răng như bây giờ nữa.”
“Còn Chung tiên sinh thì sao? Ông ấy cũng không muốn biết hung thủ chân chính là ai ư?” Gia Di hơi cau mày, trong lòng bỗng dâng lên bất an.
“Chắc cha tôi cũng muốn biết đôi chút, nhưng ông ấy cũng có lập trường khác, cô không nghĩ đến à?” Chung Truyện Khiết bỗng hỏi ngược lại, vẻ mặt cười như cười của cô ta dường như ẩn chứa một tia mỉa mai: chuyện rõ rành rành như thế mà cảnh sát các cô không đoán được sao?
“…” Gia Di khẽ cau mày, không tiếp lời cô ta.
Chung Truyện Khiết rủ mi cười nói: “Lý do khiến cha tôi thuận theo dòng nước tẩy trắng bản thân, có một phần rất lớn là vì anh trai. Nhưng cha tôi cũng biết anh trai là loại người nào.”
“Người nào?”
“Madam, cô đã đọc tác phẩm [Hồng Lâu Mộng] chưa?”
“Tất nhiên.” Gia Di gật đầu.
“Anh trai tôi giống Giả Bảo Ngọc, chẳng qua anh ấy không ngậm ngọc chào đời, mà là ngậm vàng chào đời. Nhà chúng tôi cũng cung vàng điện ngọc, người của thế hệ trước đều thích những món đồ ánh vàng lộng lẫy đỏ au chói mắt, đại phú đại quý mà lại.”
Chung Truyện Khiết nói chuyện hơi lan man, nhưng Gia Di không ngắt lời cô ấy. Cô muốn lắng nghe chuyện của nhà họ Chung nhiều hơn, toàn diện hơn, từ đó phán đoán phương hướng mà Chung Đại Chí sẽ dẫn dắt Hòa Nghĩa Hội cũ, cùng với tình huống của nạn nhân Chung Truyện Đào trong vụ án này.
Dừng lại mấy giây, Chung Truyện Khiết nói tiếp:
“Anh trai tựa như Giả Bảo Ngọc sống ở thời hiện đại, từ bé đã được nuông chiều, tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh anh ấy, tất cả mọi người thích anh ấy, tất cả mọi người sợ anh ấy, anh ấy muốn thứ gì sẽ có ngay thứ đó… Kể từ khi chào đời, anh ấy chỉ thấy được khuôn mặt tươi cười của người chung quanh.”
“Vốn dĩ tôi cũng nên được giống như anh ấy, nhưng tôi là con gái mà, không cần được giữ lại bên cạnh cha để bồi dưỡng như người thừa kế, thế nên từ năm 12 tuổi tôi đã bị đưa ra nước ngoài rồi. Thời khắc đặt chân lên dị quốc tha hương, tôi mới được kiến thức cái gì là thế giới chân thật. Những người chung quanh không còn là những người lúc nào cũng khiêm nhượng, lễ phép, tôn trọng tôi nữa… Cô hiểu không? Khi đó tôi mới biết được, đa số người từ khi chào đời sẽ gặp phải thất bại, từng gục ngã, thế nên họ biết phải nhìn đường lúc đi đường; từng bị người khác quát nạt, thế nên họ biết phải cảnh giác lúc giao lưu với mọi người, đôi khi phải bày ra vẻ mặt hung hăng để tránh bị người khác bắt nạt, đôi khi phải bày ra dáng vẻ ôn hòa để tránh gặp xung đột; từng thất bại mới biết cái gì là xấu hổ, từ việc chịu đựng sự xấu hổ nho nhỏ mà học cách xử lý cảm xúc xấu hổ đó như thế nào, dần dần bồi dưỡng tâm lý mạnh mẽ cho dù gặp xấu hổ lớn hay thất bại cũng chịu đựng được…”