Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1134 - Chương 1134 - Sóng Gợn 5

Chương 1134 - Sóng gợn 5
Chương 1134 - Sóng gợn 5

Chương 1134: Sóng gợn 5

“Nhưng chẳng phải chúng ta đã hứa với cảnh sát…” Quản lý kinh ngạc trố mắt, ý của Chung lão đại là chuẩn bị chặn đường Lương Duyệt Hiệp bất cứ lúc nào!

Lương Duyệt Hiệp muốn bảo vệ D Đầu Trọc, Chung lão đại lại muốn đối phương giao D Đầu Trọc cho mình, mọi người còn xách dao súng đến đó, chẳng phải là muốn giải quyết bằng vũ lực hay sao?

Nhưng chẳng phải cảnh sát đã nói hung thủ không phải là D Đầu Trọc, Viên Bang cũ là vô tội sao?

Chung Đại Chí xua tay ngăn cản quản lý lên tiếng, đồng thời không kiên nhẫn nhắm mắt.

“Tôi đã rõ, Chung tiên sinh.” Quản lý lập tức đứng dậy khom lưng hành lễ, đồng thời nói lười từ biệt.

Lúc rời khỏi phòng trà, quản lý quay đầu nhìn Chung Đại Chí vẫn nhắm mắt ngồi chỗ cũ. Dưới nắng sớm, người đàn ông đã từng vô cùng hung ác giờ đây đã hiện vẻ già nua, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập lửa giận không sợ chết.

Thúc giục Chung Đại Chí đạt được địa vị như ngày nay, có lẽ chính là lửa giận sẽ chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào, đốt cháy hết thảy, ngay cả chính mình cũng dám thiêu sống.

Quản lý bỗng hiểu được sự lựa chọn của Chung Đại Chí. Ông ta không do dự mà cất bước rời đi, chuẩn bị thực hiện sự sắp đặt của Chung Đại Chí.

Hôm nay Hương Giang rất nắng, khi mặt trời đã trèo lên giữa tòa nhà, độ ấm cũng đủ để khiến những người hoạt động ngoài trời ướt đẫm mồ hôi, thật sự không thích hợp để ra ngoài dạo phố vào một ngày như thế này.

Lúc này tiếng gió được siết chặt, xung đột giữa Viên Bang cũ và Hòa Nghĩa Hội cũ vẫn chưa hoàn toàn biết mất, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi qua lại chung quanh con phố ngõ hẻm gần trại Cửu Long Thành đều mang theo vẻ mặt căng thẳng lo âu, không ai biết người nào lướt qua bên cạnh minh đang rắp tâm hại người, định thừa dịp loạn lạc mà gây chuyện.

Đám mây u ám Thái tử Đào bị hành hạ đến chết vẫn che kín đỉnh đầu, đối với Chung Truyện Khiết – con gái của Chung Đại Chí mà nói, tuyệt đối không nên ra ngoài chơi vào thời điểm này, cho dù dẫn Bò Tót đi cùng.

Dịch Gia Di tìm được Chung Truyện Khiết tại địa điểm theo lời Khưu Tố San. Thiếu nữ kia cứ như mong muốn bị người khác nhìn thấy, cầm một ly trà sữa đứng dưới mái hiên trước cửa một cửa hàng cổ xưa, vừa uống trà vừa trò chuyện câu được câu không với Bò Tót bên cạnh.

Hào phóng cho những người chung quanh đánh giá, đồng thời cũng quan sát khách qua đường đi tới đi lui.

Dịch Gia Di đỗ xe tại điểm dừng xe ven đường, ngồi trong xe nhìn chằm chằm một lát, chợt có linh cảm, bèn tắt động cơ xuống xe. Cô mang theo di động cục gạch, đi thẳng về phía Chung Truyện Khiết.

Khi đi đến vị trí cách họ mấy chục bước chân, Bò Tót đã phát hiện ra cô, lập tức đứng thẳng thân thể, nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng.

Chung Truyện Khiết lắc lứ cánh tay Bò Tót một chút, sau đó cũng đứng thẳng người, nhìn về phía cảnh sát Dịch đang đi đến.

“Cô đang chờ tôi à?” Dịch Gia Di hỏi.

“Tôi cũng không biết người theo dõi tôi sẽ là cảnh sát Dịch.” Trên gương mặt Chung Truyện Khiết là biểu cảm dè dặt quen thuộc của một thiên kim tiểu thư. Cô ta không cần bày ra dáng vẻ kiêu ngạo để nâng cao giá trị bản thân, cũng đủ để người ta cảm thấy cô ta không phải là người dễ gần.

Sau khi phủ định lời nói của Gia Di, cô ta lại mỉm cười, lấy mấy tờ giấy được cắt từ báo chí đựng trong túi xách LV đeo nghiêng trên người, trên giấy rõ ràng in ảnh chụp của Dịch Gia Di: “Nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu tôi phát hiện cảnh sát thì sẽ giải thích với đối phương rằng, tôi muốn gặp cảnh sát Dịch một lát.”

“…” Gia Di đối diện với Chung Truyện Khiết mấy giây, thấy một quán cà phê trong trung tâm thương mại đằng sau. Bây giờ đang là giờ hành chính nên chỉ có lẻ loi mấy vị khách trong quán cà phê, có vẻ là một nơi thích hợp để trò chuyện: “Vào đó ngồi một lát không?”

“Madam mời hả?” Chung Truyện Khiết nghiêng đầu, mỉm cười dè dặt.

“Không thành vấn đề.” Dịch Gia Di gật đầu, sau đó đi đằng trước đẩy cửa thủy tinh của trung tâm thương mại.

Bò Tót nhìn Chung Truyện Khiết, mặc dù không ủng hộ hành động của đại tiểu thư, nhưng cuối cùng anh ta vẫn vươn tay đỡ lấy cánh cửa thủy tinh đã được Dịch Gia Di đẩy ra trước.

Quán cà phê này cũng không xa hoa cho lắm, nhưng được cái sạch sẽ rộng thoáng. Khi ba người Dịch Gia Di ngồi vào góc quán, bàn trống chung quanh trở thành tấm chắn thiên nhiên, đủ để bảo đảm tính bí ẩn cho cuộc trò chuyện của họ.

Ba người gọi cà phê và điểm tâm, sau đó Gia Di nhìn Bò Tót ngồi bên cạnh Chung Truyện Khiết với vẻ mặt tràn ngập đề phòng, mới hỏi Chung Truyện Khiết: “Cô có gì muốn nói với tôi không?”

Bình Luận (0)
Comment