Chương 1141: Tư thế đánh cờ mới 2
Cũng không phải sẽ không có sơ hở, nhưng nếu Lưu Gia Minh đã phát hiện ra điều gì thì cô ta chỉ còn cách làm như vậy ―― Cửa sổ tầng trên tầng dưới nơi này đều trồng hoa, ngược lại chỉ có một mình cô ta không bày chậu hoa trên khung cửa sổ, nếu cô ta liều chết không thừa nhận thì c chưa chắc sẽ bị tìm thấy chứng cứ… Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Chậu hoa này vốn được chuẩn bị cho Chung Truyện Đào, vì thế cô ta còn từng thí nghiệm ở nơi khác, cẩn thận tính toán tốc độ rơi xuống, thời cơ và trọng lượng đủ để đập chết một người của chậu hoa.
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, tính toán tốc độ cảnh sát chờ thang máy, xuống dưới lầu, lại quay đầu nhìn cửa nhà vệ sinh được khép lại, cô ta lưỡng lự mấy giây, xác định vẫn còn đủ thời gian, cuối cùng vẫn nhanh chân chạy đến trước cửa nhà vệ sinh, kéo cửa ra…
A Ni bỗng cau mày, ngay cả ngũ quan cũng bị nhăn lại.
Cô ta bỗng hiểu được vì sao nam cảnh sát kia lại đóng cửa. Bởi vì ngượng ngùng à?
Cô ta lùi ra sau hai bước, xoay người đi đến bên cửa sổ phòng khách, mở cửa thông gió.
Nếu một cảnh sát phát hiện người chung sống cùng một phòng với mình là hung thủ, còn là một vụ án lớn cỡ này, sẽ thả lỏng đến mức nhàn nhã đi cầu trong nhà của hung thủ sao?
Hơn nữa, một nam cảnh sát như vậy, nếu phải cố chấp nói cậu ta già dặn cẩn thận, năng lực siêu quần…
A Ni nhớ lại dáng vẻ hoạt bát sinh động như con khỉ ngốc nhưng không thể giấu được bản chất ngờ nghệch của Lưu Gia Minh.
Ánh mắt dừng lại trên chậu hoa được đặt bên cửa sổ nhà bếp mà cô ta đã chuẩn bị sẵn… Cho dù phương thức giết người như vậy, cũng vẫn rất mạo hiểm.
Huống chi vị nam cảnh sát kia đến đây để thăm hỏi cô ta, cố tình lại bị chậu hoa đập chết vào lúc này, cho dù cô ta cố gắng nói là không liên quan tới cô ta, khăng khăng nói mình không biết chậu hoa từ tầng mấy rơi xuống thì cảnh sát vẫn sẽ theo dõi cô ta… Chỉ xem có thể lấy được bằng chứng hay không mà thôi.
Nhưng nếu nam cảnh sát không phải tìm kiếm bằng chứng giết người của cô ta trong nhà vệ sinh, mà chỉ đơn giản là muốn đi cầu, vậy thì cô ta có lý do gì để mạo hiểm diệt khẩu cậu ta?
Dây thần kinh vừa căng thẳng bất chợt thả lỏng, sát ý không thể tụ tập được nữa.
Lại một phút trôi qua, A Ni biết đã qua thời cơ giết chết nam cảnh sát tốt nhất. Chỉ sợ lúc này đối phương đã rời khỏi tòa nhà này, không có khả năng bị chậu hoa đập trúng đầu nữa.
Cô ta hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn nhà vệ sinh, sau đó đi lấy thuốc tẩy từ tủ đựng trong nhà bếp.
Chờ đến khi mùi trong gian phòng tan hết, cô ta bắt đầu cọ rửa bồn tắm trong nhà vệ sinh một lần nữa.
…
Lưu Gia Minh vừa rời khỏi nhà A Ni đang vừa xoa bụng, vừa vươn vai lười biếng mà không hề áp lực.
Rời khỏi khu dân cư này, cậu ta gọi điện thoại cho Dịch Gia Di bằng buồng vệ sinh công cộng ven đường ngay lập tức.
“Chị Thập Nhất, tôi đã an toàn rời khỏi nhà Quách Thụ Ni.” Cậu ta vẫn còn nhớ tin nhắn BB-call mà Dịch Gia Di gửi cho mình. Nếu không báo bình an cho cô thì sẽ bị cô gọi cảnh sát đến cứu.
Vậy thì cậu ta sẽ mất mặt to!
“Được, về sở cảnh sát đi, tôi cũng sắp đến rồi.” Giọng nói đối diện như trút được gánh nặng.
“OK, tôi nói cho cô nghe nhé chị Thập Nhất, tôi có linh cảm Quách Thụ Ni này chắc chắn có vấn đề!” Lưu Gia Minh nói bằng giọng chắc nịch. Trong lòng cậu ta chỉ lo nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn không chú ý tới vì sao Dịch Gia Di lại lo lắng cho sự an nguy của cậu ta đến thế.
“…” Nghe thấy câu nói của anh Gia Minh, Dịch Gia Di ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới trả lời: “Phải không? Đi đường chú ý an toàn, chờ mong manh mối mà cậu cung cấp.”
“Không thành vấn đề, lát nữa gặp!” Lưu Gia Minh nói sang sảng.
“Lát nữa gặp.” Giọng Gia Di thả lỏng.
Trước khi cúp điện thoại, Lưu Gia Minh nghe thấy tiếng đạp chân ga thật mạnh, không nhịn được lẩm bẩm:
“Kỹ thuật lái xe của chị Thập Nhất, quả thực sắp vượt qua anh Nhạc rồi.”
Trên đường về, Lưu Gia Minh bắt xe cáp, ngồi dưới tầng một vững vàng. Trong lúc chiếc xe lắc lư chạy trên đường, thậm chí cậu ta còn chợp mắt một giấc.
Mặc dù tư thế tản mạn, nhưng bản ghi chép lời khai từ đầu đến cuối vẫn được cậu ta giữ chặt bằng hai tay.