Chương 1148: Thất bại trong gang tấc? 2
Trà hương lượn lờ, chị Nhân hé miệng uống cạn trà trong ly, sau đó xoay mặt lại bắt đầu dấn thân vào đống hồ sơ và tài liệu chồng chất như núi. Cô bỗng hạ quyết tâm sửa soạn lại tất cả tài liệu đã chồng chất như núi trong năm nay rồi đưa vào phòng lưu trữ hồ sơ, dọn dẹp sạch sẽ văn phòng của mình!
Kỳ tích đã từng xảy ra trong văn phòng hành chính nho nhỏ này, nói không chừng nó sẽ chiếu cố một lần nữa.
…
…
Khi một đám người chạy đến nhà A Ni, ông bác trông cửa rất nhiệt tình thông báo, hôm nay Quách Thụ Ni hiếm hoi lắm mới ra ngoài một chuyến.
Hai tiếng đồng hồ sau khi Lưu Gia Minh rời đi.
Gia Di gọi điện thoại cho chủ nhà trọ bằng số điện thoại được ông bác trông cửa cung cấp, may mà đối phương đang sống trong cùng khu dân cư này nên chẳng mấy chốc đã cầm một chuỗi chìa khóa chạy đến đây.
Sau khi mở cửa vào nhà, anh Đại Quang Minh dẫn dắt đội ngũ bắt đầu công cuộc thăm dò.
Gần như không cần anh Đại Quang Minh làm xét nghiệm, mọi người đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng rất đậm đặc trong căn nhà này.
“Lúc tôi đến đây vẫn chưa có mùi này.” Lưu Gia Minh trả lời rất chắc chắn.
“Rất hiển nhiên, sau khi thám tử Lưu Gia Minh rời đi, Quách Thụ Ni đã dùng chất tẩy rửa và thuốc khử trùng để dọn dẹp phòng tắm một cách triệt để.” Trần Quang Diệu vừa cố gắng tìm kiếm manh mối có khả năng tồn đọng trong ngõ ngách phòng tắm, vừa nói.
Gia Di đeo miếng lót giày rồi bước vào nhà tắm, chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra nơi này chính là hiện trường xảy ra án mạng.
“Anh Đại Quang Minh, cái tủ này.” Cô đứng chỗ cửa phòng tắm, duỗi tay chỉ về phía không gian chứa đồ vật dưới bồn rửa tay.
Trần Quang Diệu bỏ mấy chiếc tăm bông dính vật chất sẫm màu hấp thụ được từ vị trí sau bồn cầu vào túi đựng vật chứng, sau đó quay sang mở ngăn tủ theo lời nói của Gia Di.
Chỉ thấy bên trong toàn là mấy thứ đồ dùng như dầu gội, bàn chải lau giày vân vân… Anh ta đang định đẩy mấy thứ này ra để tìm xem còn manh mối nào khác hay không thì bỗng thấy một vệt đỏ rất khó phát hiện trong góc cửa tủ.
Anh cúi xuống ghé lại gần để nhìn cho kỹ, rõ ràng đó là nửa dấu tay máu!
“Có vân tay!” Trần Quang Diệu quay đầu sang nhìn Dịch Gia Di bằng ánh mắt khó tin, lại thấy ánh mắt của đối phương rất bình tĩnh, không kinh ngạc chút nào.
“Cô đã đoán được nơi này sẽ có manh mối à?” Anh vừa kêu Diane lấy máy ảnh đến đây chụp ảnh, vừa kinh ngạc hỏi Dịch Gia Di.
“Nếu A Ni không phải là hung thủ thì tại sao lại muốn dọn dẹp phòng tắm một lần nữa sau khi cảnh sát đến nhà hỏi thăm?”
“Nếu A Ni chính là hung thủ thì nơi này rất có khả năng chính là hiện trường đầu tiên xảy ra án mạng.”
“Chúng ta đã biết khi Thái tử Đào bị giết, hung thủ đã sử dụng rất nhiều công cụ gây án tra tấn anh ta. Trước khi được sử dụng, chắc chắn phải đặt những thứ ấy ở một nơi nào đó, không có khả năng đặt tại vị trí công khai ngay trước mắt Thái tử Đào.”
“Nơi này là không gian chứa đồ cách nơi xảy ra án mạng gần nhất, vậy thì khả năng lớn nhất là hung khí từng được đặt ở đây.”
“Trước và sau khi gây án, hung thủ nhất định sẽ mở cánh cửa tủ này nhiều lần: lấy đồ vật được cất sẵn trong tủ ra để có chỗ bỏ các loại công cụ vào; lấy công cụ gây án ra, sau khi gây án còn phải đặt đồ vật ban đầu trở lại vị trí cũ trong ngăn tủ này…”
“Tôi đoán hung thủ cũng sẽ dọn dẹp nơi này, chẳng qua tôi nghĩ nói không chừng sẽ có manh mối nào đó, nhưng tôi không ngờ lại thật sự có nửa dấu tay.”
Gia Di đơn giản bịa ra một chuỗi logic, nói xong, cô cũng không buồn chú ý tới ánh mắt sáng quắc của Trần Quang Diệu cứ nhìn mình chằm chằm mà đắm chìm trong suy nghĩ.
“Bị chị Thập Nhất chọn đúng rồi! Quả nhiên Quách Thụ Ni có vấn đề!” Diane ngồi xổm xuống chụp ảnh nửa dấu tay, lúc đứng dậy kìm lòng không đậu thốt lên.
“Tất nhiên rồi, chị Thập Nhất tin tưởng tôi chọn nơi này mà, chắc chắn chị Thập Nhất sẽ không chọn sai!” Lưu Gia Minh lập tức sáp lại gần tiếp lời. Mặc dù giọng điệu nghe rất đắc ý, nhưng lúc quay đầu cậu ta vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên thực tế cậu ta cũng không tự tin cho lắm, rất sợ mình làm hại chị Thập Nhất tin nhầm người, cuối cùng bị đám Tiêu Huân cười nhạo.
May mắn! May mà lần này cuối cùng cậu ta không làm hỏng việc, phù…