Chương 1150: Thất bại trong gang tấc? 4
Ông bác mỉm cười an ủi, các nếp nhăn trên gương mặt ông ấy đều di chuyển theo động tác cơ mặt:
“Cô xem này, báo chí đều nói như vậy. Chính nghĩa ấy, không phân biệt cao thấp đắt hèn gì cả, cũng sẽ không coi thường con người. Xem, cho dù là một kẻ du côn thì vẫn sẽ có người thanh minh giúp cậu ta, trả lại sự trong sạch cho cậu ta. Bây giờ thì tốt hơn rồi, cho dù cậu ta là một kẻ xấu tính, làm ăn không lương thiện, nhưng chí ít không cần ăn đạn vì loại chuyện này.”
Nghe ông bác lải nhải, con ngươi trong mắt Gia Di bỗng co rụt lại, linh cảm thoắt hiện, cô nhanh tay giữ chặt lấy nó.
…
[Có lẽ D Đầu Trọc là trong sạch, sẽ không bị liên lụy vì cái chết của Thái tử Đào.]
[Từ những lời khai của các nhân viên Kim Khải Lệ mà Lưu Gia Minh thu thập được đêm qua, trong mắt rất nhiều người, A Ni là một mụ điên, bình thường thoạt nhìn có vẻ rất dễ gần, nhưng một khi cô ta nổi điên thì ngay cả anh D (D Đầu Trọc) cũng cảm thấy khó giải quyết…]
[Sau khi Lưu Gia Minh ghé thăm nhà lấy lời khai, A Ni mặc một bộ quần áo không gây chú ý, thoạt nhìn rất giống quần áo leo núi rồi ra ngoài.]
Ngón tay của Gia Di đặt lên mặt, muốn cào mà không thể cào cơn bão đang ầm ĩ trong đầu.
Nếu cô là mụ điên A Ni thì cô sẽ làm như thế nào?
Kế hoạch ban sơ của cô sẽ là gì?
Tay còn lại của Gia Di đặt lên quầy, nôn nóng dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, ông bác trông cửa cũng khẩn trương ngậm miệng, chỉ cầm tờ báo ngơ ngác nhìn cô.
Ngón tay của Gia Di bỗng dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Giết chết Thái tử Đào, hãm hại D Đầu Trọc, tốt nhất làm hại hai cựu băng đảng liều mạng đến mức mày chết tao sống, khiến chỗ dựa của những kẻ ác độc làm tổn thương tao cũng chết hết đi!
Nếu như tên Chung Đại Chí – kẻ đã nuôi dưỡng Thái tử Đào thành Giả Bảo Ngọc đương đại – cũng chết luôn thì càng tốt.
Cả thằng D Đầu Trọc đã tát tao một cái rồi đuổi tao ra khỏi Kim Khải Lệ nữa, cả Viên Bang cũ sau lưng hắn ta, tất cả đều hủy diệt đi!
Những kẻ tao đã từng yêu, từng làm tổn thương tao, đùa bỡn tao, coi thường tình cảm của tao, khiến tao phẫn nộ, đều phải trả giá đắt…
Đắm chìm trong nỗi hận thù khổng lồ của A Ni, nhớ lại biểu cảm hung ác của A Ni khi giết chết Thái tử Đào, cảm nhận tính cách mạnh mẽ ấy…
Tưởng tượng sự điên cuồng, sự táo bạo của A Ni…
Gia Di bỗng dùng nắm đấm đập mạnh vào lòng bàn tay, trong lúc ông bác trông cửa đang bị giật mình vì động tác của cô, cô nở nụ cười thật tươi, lễ phép gật đầu chào ông bác trông cửa rồi lập tức bước ra ngoài, tìm một chỗ vắng người gọi điện cho Phương Trấn Nhạc.
“Anh Nhạc!” Ngay khi đối phương vừa bắt máy, cô vội vàng kêu anh, giọng nói tràn ngập sức sống.
“Sao rồi? Bắt được A Ni rồi à?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày: “Xác định là hung thủ chưa?”
“Chưa bắt được A Ni, tuy nhiên chắc hẳn cô ta chính là hung thủ.” Gia Di báo cáo tình hình với anh Nhạc bằng tốc độ cực nhanh: “Anh Đại Quang Minh đã thu thập được vết tối màu nghi ngờ là vết máu trong phòng tắm của A Ni. Diane làm xét nghiệm ngay tại chỗ, xác nhận đó là máu người. Cụ thể có phải là máu của Thái tử hay không thì còn phải chờ quay về sở cảnh sát, thu thập máu của Chung Đại Chí hoặc Chung Truyện Khiết rồi đối chiếu với nhau thì mới biết được.”
“Trong tủ chứa đồ bên dưới bồn rửa tay trong phòng tắm, anh Đại Quang Minh còn phát hiện một dấu tay máu.”
“Phòng vệ sinh còn ngửi được mùi thối khả nghi, tuy nhiên tạm thời không tìm được ngón tay ngón chân của Thái tử Đào, anh Đại Quang Minh vẫn đang thăm dò.”
“Anh Nhạc! Tôi muốn nói là…”
“Cô cứ nói từ từ, đừng sốt ruột.” Giọng Phương Trấn Nhạc ẩn chứa ý cười nhỏ đến mức không dễ phát hiện.
“À à, vâng.” Gia Di hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc rồi mới nói tiếp: “A Ni không có nhà, ông bác trông cửa nói rằng khoảng hai tiếng đồng hồ sau khi anh Gia Minh rời đi, cô ta cũng đeo ba lô ra ngoài.”
“Tôi đã tính toán thời gian, đại khái cô ta xuất phát lúc giữa trưa, nếu như muốn đến đảo Nam Nha thì cũng cần từ một tiếng rưỡi đến hai tiếng.”
Gia Di xem đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ bốn mươi tám phút:
“Anh Nhạc, có lẽ bây giờ A Ni đã đến đảo Nam Nha, anh phải theo dõi D Đầu Trọc.”