Chương 1154: Thất bại trong gang tấc? 8
Bò Tót thì thầm một câu với Chung Đại Chí trong hành lang gần cửa ra vào rồi rẽ vào nhà vệ sinh, lúc mở cửa nhà vệ sinh, anh ta âm thầm nhìn thoáng qua phía nhà bếp.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của anh, Chung Truyện Khiết thấy rõ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng trong đôi mắt ấy.
Hai phút sau, anh ta rời khỏi nhà vệ sinh, không tiếp tục lia mắt về phía nhà bếp, rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Chung Truyện Khiết không nhìn thấy nửa khẩu súng từ dưới lớp áo sơ mi chưa được sửa sang chỉnh tề của anh ta.
“Rầm!” Cửa nhà bị đóng lại.
Nghe thấy tiếng động ấy, Chung Truyện Khiết khẽ run lên. Im lặng mấy giây, cô đặt ly nước xuống, mặt không biểu cảm tiến vào nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, cô tìm được tờ giấy mà Bò Tót để lại trong hộp đựng xà phòng thơm.
Trên tờ giấy là chữ viết hơi nguệch ngoạc xấu xí, nhưng lại viết rất rõ từng nét ngang nét phẩy, để lại một địa chỉ.
…
Tất cả những hành vi trên thế giới này, đều sẽ để lại dấu vết.
Diane tìm được một con dao phay được giấu dưới nệm ghế sofa. Khi lấy vi lượng nguyên tố trên lưỡi dao, họ chỉ thu thập được một chút vết máu người trên chuôi dao và nơi lưỡi dao gắn liền với chuôi dao. Mặc dù số lượng rất ít nhưng kết hợp với những manh mối khác, cảnh sát có lý do để tin rằng nó chính là con dao đã chặt đứt ngón tay ngón chân của Thái tử Đào ―― Chung quy con dao này bị mòn rất nghiêm trọng, mang về giao cho bác sĩ pháp y kiểm tra, nói không chừng sẽ có một bản báo cáo [phân tích mức độ đáng tin cậy về việc dao phay sẽ trở thành một trong những loại hung khí giết người].
Chỉ có điều sau khi Diane phát hiện con dao phay đó, Lưu Gia Minh từ đầu đến giờ vẫn phấn chấn tinh thần bỗng nhiên xì hơi, đứng bên ghế sofa nhìn ghế nệm bị lật lên để lấy dao phay thật lâu, không biết suy nghĩ điều gì mà sắc mặt lúc thì trắng bệch, lúc lại đỏ bừng…
Anh Đại Quang Minh tháo dỡ lỗ thoát nước chỗ bồn tắm, dùng dụng cụ chuyên nghiệp để vơ vét ống thoát nước, cào được mấy vật chất vụn vặt rất nhỏ, Diane dùng kính lúp chuyên nghiệp mang theo bên mình để quan sát, rút ra kết luận [nghi ngờ là vụn xương của con người].
Lúc cất vật chứng vào túi bảo quản vật chứng, nét mặt Diane cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Mỗi một phát hiện mới đều kích thích họ, cho họ phản hồi tích cực có tác dụng thúc đẩy họ làm việc nhanh hơn.
Bằng chứng càng nhiều, các đồng nghiệp của bộ phận giám định càng phấn khởi, làm việc càng tập trung, càng xâm nhập sâu hơn.
Có lẽ A Ni nghĩ rằng mình đã dọn dẹp rất kỹ, nhưng trước mặt các chuyên gia của bộ phận giám định, vẫn có vô số lỗ hổng.
Cô ta lựa chọn nhà mình làm hiện trường gây án, nếu cảnh sát không tìm được nơi này thì tất nhiên sẽ có vẻ rất kín đáo. Nhưng một khi cảnh sát mò đến đây, vậy thì chẳng khác nào tìm được một kho bằng chứng được hung thủ đích thân trông coi, nơi nào cũng khả nghi.
Thậm chí anh Đại Quang Minh còn căn cứ theo dấu vết chà lau hiện lên trên gạch men sứ dưới ánh đèn đặc thù, bước đầu phán đoán dấu vết máu bắn tung tóe.
Kinh nghiệm của chuyên gia, tuyệt đối không thể khinh thường.
Khi Gia Di đang phối hợp thăm dò tìm kiếm manh mối với nhóm anh Đại Quang Minh, thu thập được càng ngày càng vật chứng vụn vặt thì bỗng điện thoại cục gạch của cô reo lên.
Âm thanh điện tử chói tai nổ tung trong hiện trường phạm tội yên tĩnh, khiến tất cả mọi người đang tập trung làm việc không khỏi giật mình run lên.
Gia Di đứng dậy, nói lời xin lỗi mọi người rồi tháo găng tay cao su, cầm điện thoại cục gạch nhanh chóng rời khỏi nhà A Ni, đi đến một nơi vắng người trong tòa nhà rồi mới bấm nút nghe máy.
Một giọng nữ quen thuộc cố ý đè thấp vang lên từ ống nghe điện thoại:
“Cảnh sát Dịch, tôi là Chung Truyện Khiết, tôi cần sự giúp đỡ của cô!”
…
…
Gia Di cúp điện thoại, đứng trong hành lang vắng người, bỗng nhiên có một chút bối rối.
Đoạn cuối của cuộc gọi này, Chung Truyện Khiết nghiêm túc nhờ cô hãy cứu cha cô ấy và Trần Lễ Hào.
Gia Di sửng sốt mấy giây mới nhớ ra Trần Lễ Hào là tên của Bò Tót, anh chàng vệ sĩ để tóc húi cua, hàm răng không đều đặn kia.
Lúc trước cô còn trêu ghẹo anh ta có phải hồi mọc răng từng liếm rất nhiều lần không…