Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1158 - Chương 1158 - Khắp Nơi Chi Viện 4

Chương 1158 - Khắp nơi chi viện 4
Chương 1158 - Khắp nơi chi viện 4

Chương 1158: Khắp nơi chi viện 4

Phương Trấn Nhạc nhìn thoáng qua cậu ta, nhận thấy thắc mắc của cậu ta, bèn trả lời đơn giản: “Lúc nãy khi Quách Thụ Ni đi tới, mặc dù cô ta mặc quần áo giống hệt cô gái trong cặp tình nhân kia, kiểu tóc cũng là tóc thẳng dài thường thấy nhất, nhưng khi cô ta đến gần, cặp tình nhân vẫn ngồi tại chỗ uống bia lại ngẩng đầu lên nhìn cô ta.”

“?” A Thái quay đầu nhìn cặp tình nhân đã sớm hoảng sợ bỏ trốn thật xa khi vừa xảy ra vụ việc, hai người kia vẫn còn cầm lon bia trong tay, ánh mắt không còn vẻ sung sướng than thản như khi nãy mà thay vào đó là tràn ngập đề phòng.

Hai người kia nhìn A Ni một cái? Sau đó sir Phương lập tức phát hiện người phụ nữ này là A Ni?

Why?

Anh ta vẫn không hiểu.

Phương Trấn Nhạc khẽ cau mày, kìm lòng không đậu nghĩ rằng, nếu Thập Nhất ở đây thì hoàn toàn không cần anh giải thích chi tiết tỉ mỉ, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu rõ những điểm mấu chốt trong hành động này.

“Hai người kia thấy Quách Thụ Ni mà không cười, cũng không có dấu hiệu chào hỏi một tiếng. Nếu là bạn bè quen thuộc đi chơi cùng nhau thì không có khả năng phản ứng như gặp người lạ kiểu đó.”

“A!” A Thái chợt hiểu mọi chuyện, lập tức chớp mắt, nhìn Phương Trấn Nhạc bằng ánh mắt khác hẳn.

Phương Trấn Nhạc phủi cát dính trên người, nói với Quách Thụ Ni: “Cô có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những lời cô nói kế tiếp đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.”

Dứt lời, anh lại quay sang nói với D Đầu Trọc: “Phiền anh cùng chúng tôi đến sở cảnh sát để phối hợp với công cuộc điều tra.”

“…” Đến tận bây giờ D Đầu Trọc vẫn khó hiểu. Anh ta nhíu mày trừng Quách Thụ Ni, hỏi: “Cô cầm dao làm gì? Chung Đại Chí phái cô đến đây giết tôi hả?”

“…” Quách Thụ Ni đưa mắt nhìn con dao găm đã được Phương Trấn Nhạc bọc lại bằng khăn giấy một cách cẩn thận, sau đó nhìn chằm chằm D Đầu Trọc bằng ánh mắt ác độc, không trả lời.

“Con đàn bà đê tiện này, nếu biết trước mày là hạng người ăn cháo đá…” D Đầu Trọc há miệng định mắng chửi.

Phương Trấn Nhạc không kiên nhẫn quát lên: “Câm miệng.”

D Đầu Trọc mắng được một nửa thì bị chặn họng, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn không dám buông lời đe dọa, đành phải quay đầu nhổ một bãi nước bọt để phát tiết cảm xúc của mình.

Phương Trấn Nhạc lấy lời khai đơn giản của nhân chứng có mặt tại hiện trường, lưu lại phương thức liên lạc rồi cùng A Thái dẫn đám người D Đầu Trọc đến đồn cảnh sát đảo Nam Nha.

Dưới sự ủy thác của Phương Trấn Nhạc, tiểu đội tuần tra của đảo Nam Nha đã tìm kiếm trang phục leo núi mà Quách Thụ Ni đã mặc lúc xuất phát ở khu vực chung quanh bờ cát, chẳng mấy chốc đã tìm được trong một bụi cây.

Trong ba lô chứa đồ, tiểu đội tuần tra phát hiện một chiếc hộp giữ nhiệt, trong hộp chứa nước đá và ngón tay ngón chân bị chặt của Thái tử Đào.

Phương Trấn Nhạc tạm thời giao nhiệm vụ thẩm vấn A Ni và nhóm D Đầu Trọc cho A Thái, còn mình thì ra trước cửa đồn cảnh sát gọi điện thoại cho Dịch Gia Di.

Bên kia đổ chuông mấy tiếng mới bắt máy, ngoại trừ giọng nói trong trẻo quen thuộc của Thập Nhất, Phương Trấn Nhạc còn nghe thấy tiếng còi ô tô, tiếng động cơ brừm brừm phát ra lúc xe chạy.

“Cô đang ở trên đường à? Đã thăm dò căn hộ của Quách Thụ Ni xong rồi?” Phương Trấn Nhạc hỏi trước tiên.

“Anh Nhạc, bắt được Quách Thụ Ni chưa?” Gia Di không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Bắt được rồi, bắt được cả tang vật. Ngón tay ngón chân của Thái tử Đào cũng đều có ở đây luôn. Bên này lấy lời khai xong, tôi sẽ cùng A Thái áp giải Quách Thụ Ni về Tây Cửu Long.” Phương Trấn Nhạc trả lời đơn giản, sau đó cau mày, lại lần nữa quay về câu hỏi ban đầu:

“Các cô thăm dò nhà Quách Thụ Ni xong rồi à? Bây giờ đang trên đường trở về sở cảnh sát hả?”

Anh cứ cảm thấy giọng Gia Di có gì đó sai sai.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, cuối cùng Gia Di mới nói rõ cho anh biết tình hình bên này.

Chung Đại Chí đã hành động, cô đang trên đường chạy đến trại Cửu Long Thành, dẫn theo Lưu Gia Minh, có lẽ sẽ trở thành tiểu đội cảnh sát đến hiện trường nhanh nhất.

“!” Phương Trấn Nhạc lập tức nheo mắt, nhanh chân bước về phía bãi đỗ xe: “Cô đừng cúp máy!”

Hai phút sau, chiếc Jeep của Phương Trấn Nhạc rít gào chạy ra bãi đỗ xe.

Khi đi đến bên cửa sổ rót nước uống, A Thái đúng lúc chứng kiến cái bóng lướt qua của chiếc xe Jeep chạy như bay ngay trước mắt mình ―― Lúc rẽ vào đường cái ngoài đồn cảnh sát, xe Jeep chạy với tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc ấy, bốn chiếc bánh xe đều cách mặt đường.

Cả chiếc xe bay lên thật luôn!

Thật sự!

A Thái chứng kiến tận mắt!

Bình Luận (0)
Comment