Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1160 - Chương 1160 - Tên Ông Ta Là A Thương 2

Chương 1160 - Tên ông ta là A Thương 2
Chương 1160 - Tên ông ta là A Thương 2

Chương 1160: Tên ông ta là A Thương 2

Lương Duyệt Hiệp xuyên qua con hẻm, nghênh ngang đi đến bên bàn, ngẩng đầu nhìn một lát rồi mới lễ phép chào hỏi Chung Đại Chí.

Gã nhỏ hơn Chung Đại Chí gần hai mươi tuổi, được coi là vãn bối, lễ phép một chút cũng là điều đương nhiên.

Một chiếc ấm Tử Sa nho nhỏ được bày trước mặt Chung Đại Chí, hai chén trà mới có tạo hình cổ xưa, hơi trà lượn lờ, bay lên khung trời bên trên giếng trời này.

Một chiếc ấm đựng nước cũ kỹ được đặt trên mặt đất, Chung Đại Chí dùng mũi chân đụng vào.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Lương Duyệt Hiệp, sau đó vươn tay ra hiệu cho hắn ta ngồi xuống.

“Chung tiên sinh, em trai tôi đâu?” Sau khi ngồi xuống, Lương Duyệt Hiệp không hàn huyên nhiều một câu mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Gã bảo vệ được D Đầu Trọc không bị trả thù, nhưng không lại đề phòng bị Chung Đại Chí bắt cóc em trai ruột của mình, áp chế gã phải đến đây gặp ông ta.

Một khi anh đã từng dính dáng đến băng nhóm xã hội đen, trừ phi anh vẫn còn lực lượng, không thì sao có thể dễ dàng toàn thân rút lui. Tư bản mà anh đã từng cướp đoạt rồi sẽ bị kẻ khác cướp mất sau khi anh đánh mất vũ lực tự bảo vệ chính mình.

Mặc dù ngày nay Lương Duyệt Hiệp đã tẩy trắng, nhưng suy cho cùng vẫn nằm trong cục.

Chung Đại Chí không trả lời, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ, phong thái ung dung từ tốn châm trà.

Lương Duyệt Hiệp không khỏi khó chịu, bỗng nghe thấy có tiếng ồn ào sau lưng Chung Đại Chí. Gã ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh gỗ bị dẫm lên cót két và tiếng cửa sổ mở ra, lập tức chứng kiến bốn tên đàn ông lực lưỡng đẩy một chiếc ghế dựa đến trước cửa sổ, người ngồi trên ghế rõ ràng là đứa em trai bị bịt mắt của hắn.

“Chung tiên sinh, e rằng đây không phải là đạo đãi khách đâu nhỉ?” Lương Duyệt Hiệp vừa ngồi xuống lại phải đứng phắt dậy, bao đựng súng giắt bên hông đụng vào bàn vuông, chén trà vừa được rót đầy không khỏi sóng sánh lắc lư, nước trà bị hắt đổ để lại một vòng nước nho nhỏ trên bàn.

Ngay khi Lương Duyệt Hiệp vừa đứng bật dậy, Bò Tót và Rồng Đen đứng sau lưng Chung Đại Chí lập tức rút khẩu súng giắt bên hông, Hồng côn vệ sĩ sau lưng Lương Duyệt Hiệp cũng không cam lòng yếu thế, thậm chí trong số đó có một gã đàn ông cao gầy cầm một khẩu súng trường tầm bắn rất mạnh trên tay.

Chỉ thoáng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng, dây đàn sắp đứt.

Gia Di đỗ xe bên đường, quay đầu nhìn trại Cửu Long Thành mà chính phủ Hương Giang mới quy hoạch chuẩn bị dỡ bỏ.

Những cánh cửa sổ chi chít trên vật kiến trúc xập xệ trước mắt đủ đến khiến bệnh nhân mắc hội chứng sợ lỗ cảm thấy buồn nôn, bên ngoài mặc dù vẫn còn chút dấu vết chưa dỡ bỏ, nhưng người dân sống ở nơi này còn chưa được thu xếp chỗ ở, muốn ra tay chỉnh đốn khu vực này thì tất nhiên sẽ còn cần rất nhiều thời gian.

Cô nhìn ngõ hẻm chật hẹp tối tăm dẫn vào bên trong thành trại, trông như hang động sâu không thấy đáy, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nói vào điện thoại cục gạch:

“Anh Nhạc, tôi đến nơi rồi. Có mấy cảnh sát tuần tra tụ tập trong góc đường, người của O ký với PTU vẫn chưa đến.”

“Chờ thêm lát nữa, đợi có người tiếp ứng rồi hẵng suy nghĩ đối sách.” Mặc dù giọng nói của Phương Trấn Nhạc rất vững vàng, nhưng tiếng nổ của động cơ ô tô và tiếng còi xe dồn dập truyền ra từ bên kia lại biểu hiện trạng thái không bình tĩnh của anh.

“Vâng.” Gia Di trả lời, sau đó ngồi trong xe bắt đầu nghiêm túc quan sát chung quanh.

Chẳng mấy chốc, cô đã phát hiện có rất nhiều người ùa ra từ trại Cửu Long Thành, có người bế con, trên gương mặt tràn đầy phiền muộn và sợ hãi; có người chỉ mang một chiếc dép lê trên chân, chân còn lại để trần đạp trên đường cái bị phơi dưới ánh nắng suốt nửa ngày trời, bị bỏng đến mức phải đi khập khiễng…

Thấy có cảnh sát đứng bên góc đường, họ lập tức ùa sang bên đó báo cảnh sát, chẳng mấy chốc đã bảy mồm tám lưỡi bắt đầu cãi cọ ầm ĩ.

Thấy vậy, Gia Di và Lưu Gia Minh cùng nhau xuống xe, nhanh chóng tiến về phía đám đông.

Lưu Gia Minh lấy giấy chứng nhận ra, cảnh sát tuần tra như thấy cứu tinh, vội vàng đi đến bên cạnh Gia Di và Lưu Gia Minh.

“Madam Dịch!”

“Tổ trưởng Dịch!”

Đám cảnh sát tuần tra lần lượt hành lễ chào hỏi, sau đó tập trung đứng sau lưng Dịch Gia Di, chờ đợi madam Dịch ra lệnh.

Bình Luận (0)
Comment