Chương 1161: Tên ông ta là A Thương 3
Gia Di nâng tay mời mọi người di chuyển đến khu vực không ảnh hưởng tới xe cộ và người đi đường qua lại, sau đó kêu mọi người đừng ầm ĩ, phân chia đám đông thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm được mấy vị cảnh sát tuần tra lấy khẩu cung từng người một.
Gia Di đứng bên cạnh lắng nghe trong chốc lát, đã bước đầu nắm giữ tình hình bên trong trại Cửu Long Thành.
Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp đã bắt đầu đối chọi với nhau. Hai bên nhân mã đối đầu gay gắt, có khả năng sẽ bùng nổ xung đột bất cứ lúc nào.
Hơn nữa nghe lời kể của những người dân thì hình như mỗi một băng nhóm đều mang theo mấy chục hơn trăm tay đấm. Thậm chí có người thề thốt rằng mình thấy có người xách một khẩu AK!
“Tụi nó bỗng nhiên xông vào, kêu mượn nhà một lát rồi đuổi chúng tôi ra ngoài hết. Trong nhà tôi có mấy món đồ giá trị, lỡ bị mất thì sao?”
“Tôi đang ăn cơm dang dở…”
“Tự nhiên giơ đao xông vào, nói tôi mà không đi thì sẽ chém tôi, a sir…”
“… Một nòng súng to đùng chĩa vào gia đình năm người chúng tôi…”
“…” Càng nghe, Gia Di càng nôn nóng nhìn về phía trại Cửu Long Thành, bàn chân vô thức chà mặt đất.
“Á á á!” Bỗng một người đàn bà hét ầm lên: “Con gái thứ hai của tôi vẫn đang ngủ trong nhà! Con bé vẫn đang ngủ…”
Kêu xong, người đàn bà sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt ấy định chạy về.
Gia Di cắn răng, mặc dù hiện giờ vẫn chưa có thương vong, nhưng đã gây thiệt hại với quy mô không nhỏ cho người dân thành phố.
Tóm lại khi nào Chung Đại Chí bắt đầu, không ai có thể đoán trước.
Đao kiếm không mắt, súng ống vô tình…
Gia Di nhìn đồng hồ, ánh mắt gần như phun lửa.
Khi Lưu Gia Minh vươn tay giữ người đàn bà kia, cuối cùng Gia Di không thể kìm nén được nữa. Cô cầm điện thoại cục gạch, nói với Phương Trấn Nhạc đang nhanh chóng chạy đến đây:
“Anh Nhạc, tôi không chờ được nữa!”
Bên kia điện thoại im lặng thật lâu, ngay khi Gia Di nghĩ rằng có phải cuộc gọi đã bị kết thúc hay không thì giọng nói nặng nề của Phương Trấn Nhạc mới truyền tới:
“Mang theo súng, lúc tiến vào đừng đầy mặt chính khí căng thẳng, môi phải mỉm cười, trông có phần lưu manh.”
“Nếu báo cho Chung Đại Chí biết tin đã bắt được hung thủ chân chính mà ông ta vẫn cố chấp làm tới cùng thì hãy cố gắng kéo dài thời gian hết sức có thể. Thật sự không kéo dài được thì hãy tùy cơ ứng biến.”
“Đừng sợ hãi, chúng sẽ không dễ dàng đụng vào cảnh sát đâu.”
“Nếu tình thế thật sự khó có thể khống chế thì cũng đừng cố chấp, trốn đi. Nếu như đại đa số dân cư sống trong khu vực đó đã bị xua đuổi ra ngoài thì cứ mặc kệ cho họ đấu đá, sống hay chết cũng không cần quan tâm nhiều làm gì.”
“Bảo vệ tính mạng của cô mới là quan trọng nhất.”
“Thập Nhất…”
Rõ ràng là đang an ủi Gia Di đừng sợ, nhưng giọng anh còn khẩn trương, chua chát hơn bất cứ ai.
Sau khi gọi tên cô, anh bình tĩnh một giây rồi nhanh chóng nói tiếp:
“Tôi sẽ đến rất nhanh, cô đừng cúp điện thoại.”
“Vâng, anh Nhạc.” Sau khi trả lời, Gia Di bỏ điện thoại cục gạch vào túi áo trước ngực, nơi cách trái tim gần nhất, sau đó đến gần người đàn bà đang bị Lưu Gia Minh giữ chặt: “Chị nói cho tôi biết địa chỉ của chị đi.”
“A sir, đường trong đó khó tìm lắm, cho dù A Hà báo cho cô biết thì cô không biết đường đâu, cũng không nhớ nổi đâu.” Một người hàng xóm của người đàn bà bước ra nói.
Thấy A Hà sợ hãi đến mức bắp chân mềm nhũn, lại thấy đám cảnh sát lộ vẻ khó xử, ông ta suy nghĩ một lát mới nói:
“Cô là cảnh sát Dịch, thần thám mà báo chí đưa tin phải không?”
“Đúng vậy.” Gia Di gật đầu, mặc dù khó xử, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên, hỏi: “Ông có thể dẫn đường giúp tôi không?”
Người đàn ông là thợ may, lúc bị đuổi ra ngoài, ông ta vội quá nên vẫn nắm chặt một miếng vải, còn quấn kim chỉ trên ngón tay.
Ông ta gãi đầu, mấy sợi vải nhỏ vụn rơi xuống, nhìn đám đông chung quanh rồi lại nhìn Dịch Gia Di đang chuẩn bị tiến vào một mình, cuối cùng ông ta gật đầu:
“Vậy thì để tôi dẫn đường cho madam.”
“Có lẽ sẽ rất nguy hiểm.” Gia Di cau mày.
“Tôi rất quen thuộc chỗ đó, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ biết nên trốn ở đâu.” Người đàn ông gãi đầu ngượng ngùng, lại lấy ra hai miếng vải vụn từ mái tóc ngắn của ông ta.
“Được.” Gia Di quay lại dặn dò Lưu Gia Minh: “Anh ở lại đây giữ gìn trật tự, chuẩn bị tiếp ứng O ký và PTU…”
“Chị Thập Nhất, tôi sẽ cùng cô tiến vào.” Lưu Gia Minh tiến lên một bước, mặc dù sắc mặt hơi khó coi, ánh mắt cũng không bình tĩnh, nhưng cậu ta vẫn kiên định lên tiếng.