Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1162 - Chương 1162 - Tên Ông Ta Là A Thương 4

Chương 1162 - Tên ông ta là A Thương 4
Chương 1162 - Tên ông ta là A Thương 4

Chương 1162: Tên ông ta là A Thương 4

Gia Di nhìn anh Gia Minh mấy giây, gật đầu: “Được.”

Thế là dưới sự dẫn đường của người thợ may, hai người tiến về phía trại Cửu Long Thành.

Vừa đặt chân vào hẻm nhỏ, ánh sáng chung quanh lập tức giảm mạnh, chung quanh tràn ngập một loại mùi oi bức rất khó ngửi.

Ánh nắng bị bỏ mặc sau lưng, họ càng đi sâu vào bên trong thì những kiến trúc đan xen chằng chịt trên đỉnh đầu càng nhiều, càng cất cao.

Khi Gia Di đi theo bước chân của người thợ may quẹo vào một ngõ hẻm cong vẹo, người thợ may quay đầu lại, xấu hổ kêu các cảnh sát hãy chú ý dưới chân.

Sau khi nói lời cảm ơn, Gia Di hỏi tên người thợ may là gì.

Được hỏi tên, người thợ may lộ ra biểu cảm bối rối kinh sợ vì được quan tâm. Ông ta tiếp tục gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Tên tôi là Lưu Phát Thương, mọi người đều gọi tôi là thợ may Thương, madam cứ gọi tôi A Thương là được.”

Quẹo qua khu nhà cao tầng bên ngoài, tránh thoát vô số chất lỏng không rõ nguồn gốc nhỏ giọt từ vòi nước trên lầu, cuối cùng ba người vất vả đến gần khu vực sân nhà được Chung Đại Chí lựa chọn.

Nhưng chung quanh khu vực đàm phán, hai băng nhóm đều thiết lập tấm chắn.

Muốn xuyên qua đám du côn ngăn cản người xâm nhập này, Dịch Gia Di và Lưu Gia Minh chỉ còn cách xông vào ―― cho dù nhờ du côn đi tìm Chung Đại Chí hoặc Lương Duyệt Hiệp xin lệnh thông hành thì e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.

Lúc này nói không chừng Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp đều không muốn cho cảnh sát nhúng tay vào. Ai biết Lương Duyệt Hiệp có muốn thừa dịp này mà diệt trừ Chung Đại Chí, cướp tài sản địa bàn của nhà họ Chung hay không?

Chẳng lẽ phải xông vào thật sao?

Hai khẩu súng của cô và Lưu Gia Minh cộng lại, cũng chỉ có 12 viên đạn mà thôi.

Hơn nữa nổ súng trong khu vực kiến trúc và dân cư dày đặc như thế này, hậu quả khó có thể đoán trước.

Tạm thời không nhắc đến mạng sống của mình có bảo đảm hay không, nhưng chắc chắn sẽ ăn lệnh phạt sau vụ này ―― biện pháp này quá ngu muội.

Hai người nấp trong ngõ rẽ cuối hẻm, ngay cả A Thương cũng kìm lòng không đậu thò đầu rướn cổ xem xét tình hình.

Gia Di kéo đầu ông ta về, nhỏ giọng hỏi: “Có lối đi nào khác dẫn thẳng đến nơi đám Chung Đại Chí đàm phán không?”

“À, chỗ đó hơi bẩn.” A Thương nhỏ giọng trả lời.

“Bẩn hơn cả con đường này nữa á?” Lưu Gia Minh khó tin nhăn mặt. Lúc nãy cậu ta đỡ tường đi đường, nhất thời không xem xét kỹ nên trúng chiêu ―― đụng vào một miếng kẹo cao su dính trên tường, khiến cậu ta ghê tởm gần chết!

“Rất bẩn thỉu bừa bộn.” A Thương ngượng ngùng chỉ vào cây thang sắt leo lên trên đặt gần đó, đi tới kéo cây thang xuống rồi ra hiệu cho hai vị cảnh sát trèo lên trên.

“…” Lưu Gia Minh bất đắc dĩ gãi mặt, cuối cùng khi chuẩn bị đi trước làm gương, cậu ta kéo cô một phen: “Chị Thập Nhất, tôi lên trước đây.”

“Cẩn thận một chút.” Gia Di dặn dò.

Thế là ba người lần lượt trèo lên cây thang sắt cứ lắc lư, sau đó lại đi theo A Thương vòng vào khe hở giữa hai tòa nhà.

Đến nay nơi này đã được dân cư bắc mấy tấm ván gỗ khá chắc chắn, tạo thành một cây cầu nên có thể đi qua rút ngắn khoảng cách. Nhưng vì nơi này không phải là tuyến đường chính nên không có ai giữ gìn vệ sinh, có rất nhiều rác rưởi và phân động vật, thậm chí còn dính bãi nôn của mấy con ma men.

Lúc dẫn hai thám tử đi ngang qua con đường này, A Thương vô cùng xấu hổ, cứ như dẫn khách quý tiến vào căn nhà không đủ trang nhã của mình.

Gia Di lại có vẻ rất tự nhiên, rõ ràng trong lòng cô chỉ lo nghĩ đến vụ án chứ hoàn toàn không suy xét đến những thứ khác, điều đó khiến A Thương dễ chịu hơn đôi chút.

Mọi người đi qua đường tắt, lại trèo cầu thang mấy lần, còn đi ngang qua mái hiên đặc chế cực kỳ rắn chắc của nhà người khác, đạp lên mái tôn bằng sắt của nhà người ta, cuối cùng dần dần đến gần khu đất trống.

Từ khu nhà lầu thấp bé đến gần khu đất trống, có một khu giếng trời là nơi giao thoa hiếm hoi giữa các con hẻm nhỏ. Khi Gia Di chui ra từ một lối đi nhỏ xíu, có thể coi là một cái hang tối tăm mà người ta phải khom lưng mới chui vào được, cuối cùng cũng thấy Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp đang mở tiệc trà ở bên dưới.

Vị trí mà Gia Di đang đứng tương đương với 3.5 tầng lầu, trong một căn phòng rất nhỏ được xây dựng nhờ sự chênh lệch chiều cao sàn nhà giữa mấy hộ gia đình sinh sống ở đây.

Bình Luận (0)
Comment