Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1168 - Chương 1168 - Khắc Tinh Của Tội Ác [Kết Thúc Vụ Án Thái Tử Đào] 4

Chương 1168 - Khắc tinh của tội ác [Kết thúc vụ án Thái tử Đào] 4
Chương 1168 - Khắc tinh của tội ác [Kết thúc vụ án Thái tử Đào] 4

Chương 1168: Khắc tinh của tội ác [Kết thúc vụ án Thái tử Đào] 4

Cảm nhận được ẩn ý của cô, Chung Đại Chí im lặng gật đầu. Phút chốc trong khoảnh khắc này, cơn huyết khí muốn liều lĩnh một lần của ông ta bỗng nhiên cạn sạch. Không còn mục tiêu để mình tranh đấu đến cùng, chỉ thoáng chốc ông ta đã trở nên già nua hơn mấy chục tuổi, khí thế khi giằng co với Lương Duyệt Hiệp lúc nãy cũng bị đánh tan gần hết, dường như ngay cả sống lưng cũng bị gù xuống.

“Chung tiên sinh, về nhà thôi.” Gia Di hạ thấp âm lượng, giọng điệu có phần như xoa dịu.

“… Về nhà…” Chung Đại Chí nỉ non, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía một lỗ hổng nho nhỏ trên bầu trời mù mịt mênh mông. Ông ta thử nhe răng, dường như muốn nở nụ cười, nhưng nét mặt lại không có ý cười, biến thành biểu cảm quái dị còn xấu xí hơn cả lúc khóc.

Ông ta nắm chặt hai bàn tay, cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt rung động.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một đám dân giang hồ ngày xưa vốn coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên, vào khoảnh khắc đều thức thời im lặng, không dám phát ra một chút âm thanh.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập từ xa dần dần đến gần, ngay sau đó đã chạy đến ngõ nhỏ bên cạnh sân giếng trời.

Gia Di như có linh cảm, quay đầu về phía đó, thoáng chốc đâm vào một đôi mắt như phun lửa.

“Anh Nhạc!” Cô vô thức kêu lên.

Phương Trấn Nhạc vẫn còn nắm chặt điện thoại cục gạch chưa cúp máy. Khi thấy Dịch Gia Di, ánh mắt của anh nhanh chóng tuần tra từ trên xuống dưới, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nét mặt kích động thoáng chốc thay đổi, chuyển sang tức giận lạnh lùng.

Khi Phương Trấn Nhạc sải bước đi đến bên bàn vuông, cuối cùng Chung Đại Chí cũng xử lý xong toàn bộ cảm xúc mất kiểm soát của mình. Ông ta đứng dậy, gật đầu chào Phương Trấn Nhạc, lên tiếng: “Sir Phương, madam Dịch, nếu như cảnh sát các cô đã hoàn thành nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành thì tôi cũng sẽ giữ chữ tín. Từ nay về sau, tôi sẽ không kiếm chuyện với Lương Duyệt Hiệp nữa… Sẽ không bao giờ đụng chạm vào những chuyện đó, chỉ chuyên tâm làm một thương nhân.”

Dứt lời, ông ta đi vòng qua bàn vuông, rời khỏi nơi này, chẳng buồn ngoảnh đầu dù chỉ một lần.

Bò Tót quay đầu nhìn Dịch Gia Di, lễ phép khom lưng chào cô một cách hiếm thấy. Sau khi hành lễ xong, anh ta mới nhanh chân đuổi theo Chung Đại Chí.

Sau khi họ xuyên qua con hẻm rời khỏi nơi này, càng ngày càng nhiều tiếng bước chân vang lên từ nơi xa, đội PTU đã đến.

Nhìn đám đông lần lượt rời đi, Gia Di cũng chống bàn đứng dậy. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra trong lúc mình chú ý, hai chân đã âm thầm run lẩy bẩy với biên độ rất nhỏ.

Cô cười tự giễu, quay đầu đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, bỗng cảm thấy trái tim được an ủi, toàn bộ cảm xúc vẫn căng thẳng từ đầu đến giờ thoáng chốc được thả lỏng. Cô nhắm mắt lại, thân thể phản ứng nhanh hơn não bộ, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã gác trán lên ngực Phương Trấn Nhạc, hai vai sụp xuống, thả lỏng phun ra một hơi.

Tay trái của Phương Trấn Nhạc ôm chầm cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô mấy cái, sau đó mới giương mắt nhìn về phía một đứa trẻ khác đứng bên bàn, cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt ngóng trông.

Anh cũng giang tay phải, nhìn Lưu Gia Minh ra dấu.

Lưu Gia Minh tức khắc lộ ra biểu cảm như khóc như cười, bước về phía trước một bước, giang rộng hai tay ôm chầm cả anh Nhạc lẫn chị Thập Nhất.

Khi PTU tiến vào nơi này đuổi người thì chứng kiến cảnh tượng “cha hiền con thảo” này.

Đội trưởng PTU khựng lại trong chốc lát, đối diện với Phương Trấn Nhạc một chút rồi lướt qua họ, bắt đầu xuyên qua những căn nhà được xây dựng sau cổng tò vò chung quanh, tìm kiếm xem còn sót lại tên du côn nào lảng vảng ở đây nữa không.

Từ cửa sổ mở rộng trên khu nhà cao tầng xa nhất chợt lóe lên ánh sáng phản chiếu trên thủy tinh. Ngay sau đó, rèm cửa được khép lại, hoàn toàn ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài.

Không ai từng biết đến sự tồn tại của họ, cảnh sát cũng sẽ không biết rằng trò cười hôm nay sẽ diễn biến thành vở kịch thảm khốc cỡ nào dưới sự xúi giục của những kẻ nấp trong nhà gỗ ấy.

Nhưng kể từ ngày hôm nay trở đi, Hạng Ngọc Lương – người vừa cất kính viễn vọng, quay về bên cạnh bàn trà trong phòng – lại ghi nhớ nữ tổ trưởng Dịch Gia Di đã nổ một phát súng lên trời, ngăn cản vụ tranh cãi hôm nay.

“Buổi tối hẵng rút lui vậy.” Hạng Ngọc Lương lên tiếng, sau đó cười hỏi Kiều Lâm ngồi đối diện: “Chơi mấy ván cờ không?”

Bình Luận (0)
Comment