Chương 1167: Khắc tinh của tội ác [Kết thúc vụ án Thái tử Đào] 3
“Lương tiên sinh, lần đầu gặp mặt. Xin tự giới thiệu một chút, tôi là tổ trưởng Dịch Gia Di thuộc tổ trọng án Tây Cửu Long.”
Nói rồi, cô giơ tay phải lên trước mặt Lương Duyệt Hiệp.
Lương Duyệt Hiệp vẫn âm thầm quan sát Dịch Gia Di, lúc này gã thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn chằm chằm bàn tay không thể gọi là to rộng của cô, cuối cùng cũng giơ tay phải, trịnh trọng bắt tay với cô, gật đầu, rất nể tình nói:
“Tổ trưởng Dịch, đã nghe danh tiếng từ lâu.”
“Lương tiên sinh thân là bên vô tội chịu liên lụy vì vụ án mạng của Chung Truyện Đào, chắc chắn đã phải chịu không ít lo âu và sợ hãi. Bây giờ khá hơn rồi, chân tướng đã được phơi bày, cuối cùng ông và cánh tay phải của ông đều đã rửa sạch oan ức.”
Khi Gia Di nói câu “chịu không ít lo âu và sợ hãi”, một tay đấm đứng sau lưng Lương Duyệt Hiệp không nhịn được, khóe miệng co giật, có vẻ đều cảm thấy hết sức buồn cười khi nghe thấy lời nói khách sáo này lại có thể dành cho Lương Duyệt Hiệp.
Gia Di hếch mày liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn Lương Duyệt Hiệp, vẻ mặt vẫn nghiêm túc đứng đắn không thể chê:
“Lương tiên sinh, lát nữa khi các huynh đệ rời khỏi thành trại, chỉ cần báo cáo với đội PTU, đại đội O ký và các thám tử của tổ trọng án đang bao vây chung quanh rằng họ đi cùng Lương tiên sinh đến đây để nói chuyện với Chung tiên sinh, vậy thì cảnh sát sẽ cho các ông rời đi.”
Chỉ bằng mấy câu nói, đám người Lương Duyệt Hiệp “đang chuẩn bị liều mạng mày chết tao sống với đám người Chung Đại Chí” có mặt ở đây, bỗng nhiên đã biến thành “đám người Lương Duyệt Hiệp chuẩn bị rời đi”.
Nhìn Dịch Gia Di, Lương Duyệt Hiệp bỗng mỉm cười tràn đầy ẩn ý.
Vị nữ tổ trưởng trẻ tuổi đang dùng phương thức rất lễ phép để cho gã một lối thoát. Đồng thời khéo léo thông báo với gã rằng, bên ngoài trại Cửu Long Thành đã bị cảnh sát bao vây, nếu gã không thuận theo lý do của cô thì sẽ tha hồ ăn cho đủ.
Gã rất vui lòng gọi chiêu thức này của Dịch Gia Di là “tứ lạng bạt thiên cân”.
“Chung tiên sinh, vị tiên sinh bất cẩn bị thương ngón tay kia, nếu thật sự không đưa đến bệnh viện lúc này thì e rằng sẽ khó mà nối lại ngón tay được. Chi bằng hiện tại hãy đưa ông ấy đến chỗ bác sĩ đi, thế nào?” Dịch Gia Di vươn tay chỉ về phía người đàn ông bị bịt mắt, bị đè ngồi trên ghế đằng sau khung cửa sổ trên tầng ba, sau lưng Chung Đại Chí.
“…” Chung Đại Chí đanh mặt không lên tiếng, khi Gia Di và Lương Duyệt Hiệp đều định há miệng nói thêm gì đó, ông ta rốt cuộc buông mi gật đầu.
Bò Tót đứng sau lưng Chung Đại Chí lặng lẽ thở hắt ra một hơi, quay sang nói với người trong cửa sổ: “Dẫn Lương tiên sinh xuống đây.”
Bốn người kia lên tiếng đáp lại đồng nghiệp. Bò Tót đi đến góc tường bên kia, nhặt nửa cây ngón tay vừa bị chém đứt rơi xuống dưới, sau đó xé một mảnh vải từ vạt áo ba lỗ của mình quấn quanh ngón tay rồi quay về bên cạnh bàn vuông, đặt ngón tay lên bàn.
Lương Duyệt Hiệp nhìn nó một cái rồi ngước mắt, nói một tiếng “cảm ơn” với Bò Tót, sau đó lập tức đứng dậy, cầm ngón tay lên, gật đầu chào hỏi Dịch Gia Di rồi nhanh chóng nghênh đón người em trai được bốn người kia dẫn ra ngoài.
Hai vệ sĩ đi theo sau lưng Lương Duyệt Hiệp thay thế Lương Duyệt Hiệp đỡ lấy “người em trai bị đứt ngón tay”, một vệ sĩ xoay người ngồi khuỵu xuống, cõng người bị thương nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lương Duyệt Hiệp vung tay lên, các huynh đệ đi theo gã đến đây lần lượt rời khỏi cứ điểm lâm thời này, chỉ thoáng chốc đã lần lượt chạy khỏi nơi này.
Khi vừa quẹo vào ngã rẽ rời khỏi sân giếng trời, Lương Duyệt Hiệp quay đầu nhìn Chung Đại Chí lần cuối, thấy đối phương chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chén trà nhỏ trước mặt, cảm thấy ông ta chẳng qua chỉ là một lão già mất con tuyệt vọng mà thôi, trong lòng mới cảm thấy cân bằng một chút, cuối cùng thở hắt ra một hơi, cảm thán mình may mắn thoát được một kiếp nạn, đồng thời bước chân không khỏi nhanh hơn mấy phần.
…
Sau khi người của Lương Duyệt Hiệp đều đã rời đi, thuộc hạ của Chung Đại Chí cũng lần lượt rời khỏi những căn nhà chung quanh, dần dần tụ tập chung quanh bàn vuông.
“Hung thủ là ai?” Chung Đại Chí ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di.
Lúc này, trái tim vẫn hồi hộp của Gia Di đã thả lỏng hơn phân nửa. Cô cố gắng giữ nguyên trạng thái cảnh giác, suy nghĩ lời nói trong đầu một vòng rồi mới trả lời:
“Là một người bạn gái cũ của Chung Truyện Đào tiên sinh. Chính vì cô ta đã từng người thân thiết nhất bên cạnh anh ta nên anh ta mới không đề phòng, do đó bị cô ta giết chết.”
Lời nói của cô đã rất giữ gìn thể diện cho Chung Truyện Đào.