Chương 1170: Phong cảnh ven đường 1
Người mà Chung Đại Chí đang nhìn là ba thám tử đi ở cuối cùng. Nếu vẽ ánh mắt của ông ta thành một đường thẳng thì có thể nhắm ngay nữ cảnh sát vẻ mặt phấn chấn, dung nhan xinh đẹp hiên ngang…
Đó là thần thám Tây Cửu Long đang có thanh danh lừng lẫy nhất Hương Giang trong vòng một năm gần đây – Dịch Gia Di!
Lần này cô ấy lại có hành động vĩ đại, dẫn theo một tiểu đệ thám tử xông thẳng vào hang hổ, một mình nắm giữ toàn cục, nổ súng chấn nhiếp toàn bộ phần tử xã hội đen tại hiện trường!
Nghe nói tất cả mọi người đều sợ hãi trước danh vọng từng bắn chết vua cướp của cô ấy, cho dù cầm dao cầm súng cũng không dám ra chiều hung ác, tất cả cứ như chuột thấy mèo.
Cảnh sát Dịch Tây Cửu Long, nổi bật không ai sánh bằng!
Khi Dịch Gia Di đang ngồi sau bàn làm việc sửa soạn lại tài liệu, bỗng bị người khác ném một tờ báo trước mặt mình.
Cô cầm tờ báo lên xem, thấy rõ tiêu đề in to viết rất rõ ràng trên trang báo:
[Tổ trưởng Dịch anh dũng cứu người, dân chúng thành phố vây quanh nói lời cảm ơn!]
Bên dưới tiêu đề này còn đăng kèm một tấm ảnh chụp, đó là cảnh tượng Dịch Gia Di vừa rời khỏi trại Cửu Long Thành thì được các hộ gia đình vốn dĩ sinh sống trong thành trại, nhưng bị đuổi ra ngoài khi hai băng đảng sắp xung đột với nhau, ùa lên vây quanh cô nói cảm ơn.
Cô mỉm cười vừa xấu hổ vừa lúng túng, trông chẳng uy phong chút nào, nhưng mặt mày cong lên lại trông rất đáng yêu.
Gia Di gãi mặt, quả nhiên vừa rời khỏi chiến trường, bản tính của mình sẽ bại lộ ngay tức thì.
Cô đang định tiếc hận thì bất thình lình thấy dưới bài báo này còn đăng kèm một tấm ảnh rất nhòe. Có vẻ người chụp bức ảnh này đứng cách hiện trường rất xa, song vẫn chụp được cảnh tượng cô nhảy xuống từ cầu thang, đứng giữa một đám người giang hồ hung thần ác sát, giơ cao cánh tay nổ súng bắn lên trời.
Trong ảnh chụp, nòng súng thậm chí vẫn còn bốc khói, đám giang hồ chung quanh kinh hãi đến độ tất cả đều chĩa nòng súng về phía cô, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch. Từ đó khiến cô đứng trước những nòng súng ấy trông càng dũng mãnh hơn.
Ghé sát vào xem thì dường như còn có thể thấy nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của cô.
“Chụp đẹp đấy chứ.” Gia Di vuốt cằm, cảm thấy rất hào hứng, không khỏi cười he he. Cô lật ngược ra trang đầu để xem tên của tờ báo này, định bụng gọi điện cho anh trai kêu anh ấy mua thêm mấy tờ nữa, phải âm thầm cắt hai bài báo này lưu trữ mới được.
Bỗng nhiên nghĩ đến ai ném tờ báo này trước mặt mình, cô vội ngẩng đầu lên, lập tức thấy Phương Trấn Nhạc đang cười như không cười nhìn mình.
Hình như vừa rồi cô còn rất tự luyến nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của mình thì phải… Xấu hổ quá, mặt cô đỏ bừng, cười ha ha chào hỏi để đánh trống lảng: “Anh Nhạc ~”
“300 ngàn tiền thưởng mà Bạch Mi Ưng Vương của O ký phê duyệt đã bắt đầu làm thủ tục giải ngân, hẳn là sẽ được phát vào tháng này.”
Phương Trấn Nhạc đặt một tờ giấy trước mặt cô, trên giấy viết tỷ lệ chia tiền thưởng do anh phân phối:
[Dịch Gia Di 120 ngàn, Lưu Gia Minh 80 ngàn, anh Tam Phúc, chú Cửu, Gary, Lương Thư Nhạc chia đều 100 ngàn còn lại.]
“Cho tôi nhiều thế cơ á?” Gia Di nhướn mày ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi còn định cho nhiều hơn, sợ mình cho ít quá sẽ đả kích tính tích cực trong công việc của bạn nhỏ.” Phương Trấn Nhạc đặt tay lên bàn, ánh mắt di chuyển từ trang giấy sang gương mặt Dịch Gia Di.
“Vậy còn anh Nhạc thì sao?” Gia Di chớp mắt, ngón tay ngoáy trên tờ giấy viết danh sách chia tiền, ý bảo nơi này vốn nên có thêm một cái tên nữa mới đúng.
Hơn nữa, thực ra A Ni còn là do anh Nhạc tự tay bắt giữ cơ mà.
“Đối với tôi mà nói, tiền thưởng chỉ là thứ yếu. Quá trình lùng bắt tội phạm và cảm giác thành tựu sau khi phá án mới là điều quan trọng nhất. Hai phần thưởng này, tôi đã nhận được rồi.” Anh giải thích với vẻ thờ ơ, ngược lại ngồi xuống ghế đối diện với cô, gác hai tay lên lưng ghế dựa, vừa chà xát ngón tay của mình vừa nói:
“Vụ án này được phá giải, nội bộ CID cũng sẽ có tiền thưởng, đại khái sẽ được sáu bảy chục ngàn. Bên phía O ký cũng sẽ có tiền trợ cấp và tiền thưởng phá án, Khưu Tố San nói sẽ giúp tổ B tranh thủ nhận được số tiền bằng một nửa tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ lần này của O ký, đại khái sẽ có thêm một trăm mấy chục ngàn nữa.”