Chương 1171: Phong cảnh ven đường 2
“À, bên phía Lương Duyệt Hiệp ngoại trừ lá cờ thưởng kia, ông ta còn mượn danh nghĩa công ty quản gia Viên Hầu mở một cuộc họp báo, nói rằng rất cảm ơn cảnh sát đã trả lại sự trong sạch cho ông ta, tặng 6 chiếc máy tính để bàn mới nhất do nước Mỹ sản xuất, các cô mỗi người một chiếc.”
Gia Di há hốc miệng, ghi lại từng mục tiền thưởng, thật nhiều phần thưởng, thật nhiều tiền mặt.
Vui như mở cờ.
Phương Trấn Nhạc cũng kìm lòng không đậu nở nụ cười với cô, cảm xúc vui vẻ cũng sẽ được truyền cho người khác.
“Được rồi, cùng nhau đi xem tiến độ thẩm vấn A Ni không?” Phương Trấn Nhạc gõ lên mặt bàn. Vụ xung đột giữa hai cựu băng đảng mà O ký chú ý đã biến mất, ngược lại là vụ án mạng của Chung Truyện Đào mà họ tiếp nhận còn cần xử lý thủ tục kết thúc.
Thế là hai người sánh vai nhau ra ngoài, tình cờ bắt gặp Khưu Tố San và Tiêu Huân cùng nhau đến đây thu thập tài liệu ở ngã rẽ hành lang.
“Thập Nhất!” Vừa thấy họ, Khưu Tố San tiếp đón rất nồng nhiệt, nhanh chóng bước lại gần bắt tay rồi ôm Gia Di.
Cô ta đặt hai tay lên hai bên cánh tay Gia Di, cảm kích nói: “Cảm ơn cô!”
“Đây là trách nhiệm của tôi mà, madam.” Gia Di cười ngượng ngùng.
Thấy nụ cười ôn hòa ấm áp lúc không cần làm việc của Dịch Gia Di, Tiêu Huân kìm lòng không đậu nhớ lại biểu cảm hai hàng lông mày hơi nhướn cao, trào phúng nhìn mình của cô, không khỏi xấu hổ sờ mũi.
Sau khi Gia Di trò chuyện với Khưu Tố San xong, anh ta cũng không nhịn được gật đầu với Gia Di, nói với vẻ mặt trịnh trọng đến bất ngờ: “Cảm ơn tổ trưởng Dịch, vất vả cho cô rồi.”
“Tôi không phụ sự mong chờ của O ký chứ?” Gia Di hếch cằm, hai hàng lông mày lại nhướn cao.
“Không có, tổ trưởng Dịch rất đáng gờm! Rất sắc bén!” Tiêu Huân đã nghe nói đến sự tích Dịch Gia Di chỉ dẫn theo một vị thám tử dũng cảm xông vào trại Cửu Long Thành, gần như dùng sức mạnh của một mình mình thành công ngăn cản xung đột giữa hai cựu băng đảng. Anh ta cũng đã xem báo chí hôm nay, dáng vẻ Dịch Gia Di đứng giữa vô số nòng súng chĩa vào người mình, giơ tay lên trời nổ súng thật sự quá khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cũng rất khiến người ta khâm phục.
Anh ta chậc một tiếng, gật đầu với vẻ mặt tràn đầy cảm khái.
“Ha ha ha…” Gia Di cười hào phóng, nhận lời khen ngợi của Tiêu Huân. Mâu thuẫn nho nhỏ không đáng nhắc đến giữa hai người hồi trước cũng tan biến theo tiếng cười này.
Hai người bắt tay nhau, nhân tiện nói lời tạm biệt rồi lướt qua nhau.
…
Trong phòng thẩm vấn, Lưu Gia Minh và anh Tam Phúc đã tra hỏi A Ni một lát. Mặc dù thái độ của cô ta không thể gọi là phối hợp, nhưng cũng coi như hỏi gì đáp nấy.
Trong tình huống bằng chứng vô cùng xác thực, cô ta cũng nhận tội, đồng thời ký tên vào khẩu cung của mình.
Khi Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đến nơi, đúng lúc thấy Lưu Gia Minh đứng dậy tiếp nhận khẩu cung mà A Ni đẩy về phía mình.
Gia Di đi đến bên cạnh Lưu Gia Minh, nhỏ giọng hỏi: “Anh Gia Minh, cô ta khai hết rồi hả?”
“Đúng vậy.” Lưu Gia Minh gật đầu, kiểm tra khẩu cung một lần nữa rồi giao nó cho Gia Di.
A Ni nhạy bén nhận thấy xưng hô của tổ trưởng Dịch Gia Di đối với Lưu Gia Minh, “anh Gia Minh”…
Cô ta hơi cau mày, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Bị lừa rồi!
A Ni nhớ lại sự khinh thường của mình khi Lưu Gia Minh đến nhà hỏi thăm lấy lời khai. Khi đó cô ta còn cho rằng cậu ta là một tên ngu xuẩn nên mới không đập chết cậu ta bằng chậu hoa, không thể ngờ được rằng cậu ta lại là kẻ che giấu sâu đến thế!
Nhìn mà xem!
Ngay cả nữ sinh cũng gọi cậu ta là “anh”!
Như vậy mà là người bình thường được sao?
Trong lòng A Ni vô cùng buồn bực. Khi bị Đàm Tam Phúc áp giải rời khỏi phòng thẩm vấn, cô ta ngoảnh đầu nhìn về phía Lưu Gia Minh một lần nữa.
Chỉ thấy không biết cảnh sát Lưu đang nói gì đó với tổ trưởng Dịch Gia Di, lộ ra nụ cười ngờ nghệch, cho người ta cảm giác rất sáng sủa thoải mái, đồng thời cũng tràn ngập khí chất khờ khạo ngốc nghếch.
Ngốc ư?
Lù khù vác cái lu mà chạy thì có!
A Ni sẽ không bao giờ cho rằng Lưu Gia Minh ngu ngốc nữa. Cô ta sẽ không bao giờ tin!
…
…