Chương 1172: Phong cảnh ven đường 3
Giai đoạn khó nhất trong vụ án này đã kết thúc. Kế tiếp là sửa soạn lại tư liệu rồi giao nộp cho Sở Tư pháp, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bên phía O ký lần lượt khơi thông với Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp, sau đó cũng niêm phong vụ [Hầu Nghĩa Đấu] cất vào kho lưu trữ hồ sơ của O ký.
Vụ án hai bên đều đã khép lại, khi Gia Di chuẩn bị nghênh đón kỳ nghỉ ba ngày của mình thì bất thình lình, Bạch Mi Ưng Vương của O ký muốn gặp mặt cô.
Dưới sự đồng hành của Phương Trấn Nhạc, Gia Di lái xe đến trụ sở chính O ký – tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức.
Mặc dù quận Loan Tử không phồng vinh bằng quận trung tâm và vịnh Đồng La, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.
Gia Di ngồi trên xe anh Nhạc, trên đường đi lúc thì ngủ gật, lúc lại ngắm phong cảnh.
Sau khi vụ án được phá giải, cô thật sự rất thả lỏng rất vui vẻ, cũng có tâm trạng ngắm cảnh, có tâm trạng suy nghĩ miên man.
Cô lúc ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khi lại nhìn ngó trong xe. Anh Nhạc mặc áo thun tay lỡ, khi duỗi cánh tay về phía trước sẽ để lộ phần da chưa bị mặt trời phơi đen, còn rất trắng trẻo.
Trong lúc anh tập trung nhìn thẳng về phía trước, cô kìm lòng không đậu quan sát anh thật kỹ.
Thực ra anh Nhạc rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt ưng, lúc tâm trạng vui vẻ đôi mắt sẽ rất trong trẻo, khi đối mặt với vụ án đôi mắt sẽ sâu thẳm, lúc nào cũng khiến người lưu luyến thưởng thức không nỡ dời mắt, rất đẹp.
Mặc dù hormone nam tính của anh rất tràn đầy, nhưng dứt bỏ khí chất, không nhắc đến khí thế, chỉ xem ngoại hình thì anh cũng rất tuấn tú. Nếu anh chịu làm loại tóc ngắn đang thịnh hành nhất hiện nay, mỗi ngày nghiêm túc chải chuốt đầu tóc chứ không phải tiện tay dùng năm ngón tay cào đầu coi như chải tóc thì sẽ dễ dàng sánh ngang với các ngôi sao nam nổi tiếng thời nay.
Nhưng có vẻ anh rất lười xử lý ngoại hình của mình, quần áo cũng ăn mặc luộm thuộm, tóc để bù xù, may mà anh vốn đã đẹp nên cho dù ăn mặc bừa bộn cũng có vẻ vừa chán nản vừa tiêu sái.
Nghĩ đến anh Nhạc kiểu này, cho dù trông giống một người đàn ông rắn rỏi cỡ nào thì chắc đôi môi cũng sẽ mềm mại ướt át…
Gia Di hơi mím môi, âm thầm thu hồi ánh mắt, lông mi khe khẽ run rẩy, sau đó quay sang nơi khác tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong xe, khiến gò má của cô đỏ ửng vì hơi nóng.
…
Cửa văn phòng Bạch Mi Ưng Vương bị gõ vang, ông ta đáp lại một tiếng, sau đó cánh cửa bị đẩy ra, nữ cảnh sát trẻ tuổi bước vào phòng, động tác kính lễ lưu loát trông mạnh mẽ hơn lần đầu tiên gặp mặt.
“Mời ngồi.” Ông ta gật đầu với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Bạch Mi Ưng Vương quan sát tỉ mỉ ánh mắt thần thái của Dịch Gia Di.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng học tập và trưởng thành rất nhanh, nhanh đến mức khiến các tiền bối già cảm thán. Lần đầu tiên gặp mặt cũng là lần đầu tiên cô nổ súng bắn chết đạo tặc, gặp phải cú sốc quá lớn nên trong lúc các cảnh sát dọn dẹp hiện trưởng, cô còn âm thầm khóc đỏ đôi mắt chóp mũi, giống một chú thỏ con đáng thương tội nghiệp. Chỉ có điều bên dưới lớp vỏ bọc yếu đuối đáng thương ấy lại là một linh hồn mạnh mẽ, sở hữu sức bật không thể coi thường.
Khi ấy ông từng nghĩ rằng, cô ấy chỉ quá trẻ tuổi mà thôi. Một đứa trẻ khi đối mặt với tên vua cướp cầm súng tiểu liên hằm hằm sát khí mà vẫn dám dũng cảm nổ súng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, sẽ không khiến người ta thất vọng.
Quả nhiên, lần này cô lại nổ súng, chỉ có điều khác với lần trước. Lần trước là giết người kết thúc xung đột, lần này là đe dọa ―― cô đã sở hữu càng ngày càng nhiều thủ đoạn dùng súng.
Cặp lông mày mềm mại ngày xưa dường như đã trở nên sắc bén hơn, hai hàng mày kiếm mảnh khảnh tăng thêm khí chất hiên ngang cho gương mặt của cô. Gương mặt của con người sẽ thật sự thay đổi theo tính cách.
Cô đã bắt đầu trở nên có khí thế, trở nên hiên ngang, trở nên quyết đoán. Những thần thái này khiến một người trưởng quan dày dặn như ông cũng không thể kìm nén được mà nảy sinh tâm lý kiêng kỵ khi đối mặt với cô.
“Dịch Gia Di, cô rất tốt.” Bạch Mi Ưng Vương đưa ra lời khen ngợi dành cho cô, sau đó cầm một con dao nhỏ mà ông trân trọng nhất.
Đó là một con dao ông mang về sau lần đặc huấn ở nước ngoài. Con dao này là một món hàng mỹ nghệ, nhưng nó là tượng trưng của ước mơ mà ông theo đuổi, là kỷ niệm của những năm tháng trẻ tuổi của ông, thế nên nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
Mặc dù còn chưa khai nhận (*), nhưng vẫn vô cùng sắc bén.
(*) Khai nhận 开刃 (còn gọi là khai phong 开锋): quy trình làm việc cuối cùng trước đao kiếm được sử dụng, đó là mài giũa để lưỡi dao/kiếm trở nên sắc bén. Những con dao, thanh kiếm chưa được mài lưỡi tức là “chưa khai nhận”.