Chương 1173: Phong cảnh ven đường 4
“Tôi tặng nó cho cô, hy vọng trong tương lai, cô sẽ có được sự sắc bén hơn xa nó.”
“Cảm ơn sir Trần!” Gia Di kích động nhận lấy con dao nhỏ được đóng gói xinh đẹp ấy. Cảm xúc phấn khởi vì được tán thành, được coi trọng, được tặng món quà trọng yếu khiến gương mặt cô nóng lên, đôi mắt trong veo ướt át tỏa sáng lấp lánh.
“Người trẻ tuổi, tương lai thuộc về các cậu.” Thân thể của Bạch Mi Ưng Vương lùi về sau một bước, tiếp tục trò chuyện với cô về vụ án này trong chốc lát rồi mới thả họ rời đi.
Khi nói lời tạm biệt cuối cùng với Dịch Gia Di trước cửa văn phòng, ông ta nói nhỏ: “Nếu cô muốn đến O ký, tôi sẽ chào đón cô bất cứ lúc nào.”
Gia Di trịnh trọng giơ tay chào, sau đó xoay người đuổi theo Phương Trấn Nhạc, sải bước rời khỏi nơi này.
Rẽ qua hành lang gấp khúc, ánh nắng chiếu nghiêng vào nhà, để lại cái bóng thật dài của hai vị cảnh sát chiếu trên sàn nhà.
Hai cái bóng lúc thì đến gần nhau dính liền thành một thể, lúc lại vì động tác nào đó mà chồng lên nhau, lắc la lắc lư…
Hai cái bóng vừa thân mật vừa sung sướng.
Trong bãi đỗ xe, khi quẹo hướng đỗ xe Jeep của Phương Trấn Nhạc, anh bỗng kéo cổ tay cô.
Gia Di ngoảnh đầu, nhướn mày nhìn anh, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.
Bầu không khí mập mờ kỳ lạ khiến gò má của cô chẳng mấy chốc đã đỏ ửng, ánh mắt cũng đong đầy ánh sáng khác thường, dường như đang mong chờ.
“Thập Nhất.” Hai hàng lông mày của anh rủ xuống, dường như định nói đến chuyện nào đó rất khó mở lời.
“Vâng.” Gia Di chịu đựng xúc động giành nói trước, chỉ kiềm chế đáp một tiếng. Nhưng khoảnh khắc này, cảm giác của cô bỗng trở nên nhạy bén hơn vô số lần, những âm thanh chung quanh trở nên ầm ĩ hơn, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh vô cùng nóng bỏng, cùng với tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch, tựa như có người châm ngòi từng cây lại từng cây pháo hoa nổ tung.
“Tiền cước điện thoại tháng này của cô tôi sẽ chi trả… dù sao cũng tại tôi kêu cô ‘đừng cúp điện thoại’, ‘tiếp tục giữ cuộc gọi’.” Cuối cùng anh nói.
“…” Vẻ mặt Gia Di rất khó hiểu, dường như không ngờ điều mà anh định nói lại là chuyện này.
Anh há miệng, có vẻ vẫn muốn nói tiếp, nhưng chỉ mới nói ra hai chữ “sau này” rồi thở dài một hơi, nuốt về câu nói kế tiếp.
“?” Gia Di hơi nhăn mày: “Sau này cái gì?”
Phương Trấn Nhạc thu tay lại, buông cổ tay của cô ra, bỗng nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ nhìn cô, vừa dịu dàng vừa sâu lắng:
“Tôi vốn định nói ‘sau này đừng liều mạng kiểu đó, đừng một mình xông pha vào mưa bom bão đạn nữa được không…’, nhưng nghĩ đến tính cách của cô, cuối cùng tôi vẫn không nói.”
Anh vỗ nhẹ lên đầu cô, thở dài:
“Sau này chúng ta tiếp tục cùng nhau sóng vai tiến về phía trước, nâng đỡ lẫn nhau vậy.”
“…” Mi mắt Gia Di cụp xuống, hơi nóng và màu hồng trên mặt dần dần biến mất. Cô cũng thở hắt ra một hơi, sau đó gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
Trên đường quay về, Gia Di chỉ chống cằm ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không chịu quay sang nhìn gương mặt đẹp đẽ của cảnh sát Phương thêm một lần nào nữa.
…
Trở lại đội cảnh sát, tranh thủ trước khi bắt đầu ngày nghỉ, Gia Di chạy sang bộ phận pháp y muốn tán gẫu với bác sĩ pháp y về phương pháp khám nghiệm tử thi.
Cô cảm thấy mình muốn bắt đầu học giải phẫu y học vào lúc này là điều bất khả thi, nhưng học một số kiến thức phán đoán tình trạng thi thể mà không cần dùng dao mổ, chỉ cần thông qua quan sát trạng thái thi thể để thu thập thông tin thì vẫn có khả năng.
Sau này khi xem dòng chảy hình ảnh, cô cũng có thể tổng hợp thu hoạch được nhiều thông tin hơn, sẽ rất có ích cho việc tham khảo vụ án.
Ai ngờ vừa thấy Hứa Quân Hào, cô lập tức kinh hãi.
Mái tóc dài mang tính dấu hiệu của sir Hứa thế mà lại bị anh ta cắt phăng. Bây giờ anh ta đã không còn là mỹ nam đẹp như hoa đeo mắt kiếng nữa, mà là sir Hứa đeo kính đẹp trai chỉn chu.
Sau khi thảo luận một vài phương pháp quan sát thi thể với sir Hứa, sir Hứa đồng ý sau này sẽ tìm một cơ hội, chia sẻ kinh nghiệm có hệ thống và toàn diện trên một thi thể cụ thể cho Gia Di xem, Gia Di mới ôm tám tờ giấy ghi chép rời khỏi văn phòng của sir Hứa.
Lúc đi ngang qua khu văn phòng của bộ phận pháp y, trợ lý pháp y của sir Hứa mời cô uống trà.
Gia Di uống nửa ly trà nóng, mới lặng lẽ hỏi:
“Sao sir Hứa lại cắt tóc dài mất rồi?”
“Đâu chỉ cắt tóc dài, anh ấy còn bắt đầu tập thể hình chơi bóng rổ kia kìa, bảo là phải bắt đầu tôi luyện ý chí, rèn luyện lòng dũng cảm cơ.”