Chương 1174: Dịch Ký, quán ăn thần kỳ 1
*Cứ như một nhóm học sinh cấp 3, mặc dù không ổn trọng cho lắm, nhưng tràn đầy niềm vui. *
Gia Di sững sờ, sau đó nở nụ cười.
Chắc là sir Hứa đi gặp ông trùm Hòa Nghĩa Hội cũ, Chung Đại Chí một lần nên bị kích thích.
Gia Di bỗng vui vẻ như thấy phong cảnh đẹp. Người bên cạnh nhiệt tình yêu thương cuộc sống, biết thay đổi bản thân mỗi thời mỗi khắc, cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, mỗi tiếng nói một cử chỉ đều tỏa ra sức sống mãnh liệt, thật tốt đẹp.
Cảm ơn trợ lý vì ly trà nóng, Gia Di ôm sổ tay hoạt bát băng qua văn phòng, băng qua hành lang được ánh nắng mặt trời chiếu vào, tươi cười rạng rỡ đáp lại lời chào của các đồng nghiệp cảnh sát đi ngang qua, đến văn phòng của chị Nhân xin một ly trà chiều, giúp chị Nhân sửa sang lại hồ sơ một lát, nhân tiện đọc mấy bộ tài liệu báo cáo phá án cũ rồi mới nhanh nhẹn hoạt bát trở về văn phòng tổ B.
Trong văn phòng, Lưu Gia Minh đang nói liến thoắng kể cho nhóm chú Cửu nghe sự tích Dịch Gia Di dẫn cậu ta dũng cảm xông vào thành trại đoạt mệnh ―― Mặc dù cậu ta đã kể câu chuyện này cho chị Nhân nghe, kể cho anh Nhạc nghe, kể cho nữ cảnh sát xinh đẹp trực điện thoại trước quầy nghe, cũng từng kể cho Gia Tuấn Gia Như nghe, nhưng lúc kể cho các anh em tổ B thì vẫn nhiệt tình dào dạt, khó nén hưng phấn như lần đầu tiên kể chuyện.
Gia Di tựa lưng vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực mỉm cười nghe cậu ta khoác loác về sự dũng cảm của mình, khoác loác sự dũng mãnh của chị Thập Nhất.
Ban đầu cô còn cảm thấy rất hãnh diện, cảm thấy mình rất chi là ngầu, rất chi là manly.
Nhưng càng nghe, cô càng cảm thấy trong câu chuyện của Gia Minh mình không giống con người tí nào, mà càng giống Tà thần có thể ảnh hưởng tới tư duy của người chung quanh… rất đáng sợ.
“Ê! Làm gì khoa trương đến mức đó! Thực ra là Lương Duyệt Hiệp không muốn đánh nhau, chỉ chờ có người ra mặt can ngăn thôi. Còn Chung Đại Chí ấy, dồn hết dũng khí vào một lần, bị cắt ngang giữa chừng thì sẽ dần dần suy bại, cảm xúc ban sơ hoàn toàn tụt xuống, tất nhiên cũng sẽ không muốn đánh nhau nữa. Đừng nói cứ như thể tất cả đều là công lao của tôi như thế, chúng ta phải khách quan.” Gia Di xấu hổ, vội vàng xua tay lia lịa.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ, may mà đã đến năm giờ chiều rồi.
“Anh Nhạc đâu?” Quay đầu thấy văn phòng đối diện mở cửa mà bên trong không một bóng người, Gia Di quay đầu hỏi mọi người.
“Nói là đi sửa xe.” Gia Minh nói.
“Hình như là hôm cô dẫn Gia Minh xông vào trại Cửu Long Thành, anh ấy tông vỡ đèn trước bên trái của xe Jeep, còn tông đến mức gầm xe gần như rụng xuống, không biết lái xe kiểu gì nữa. Chẳng lẽ ngã xuống từ trên núi mới đụng trúng gầm xe?” Tam Phúc nói.
“Không chỉ đụng vào đèn xe với gầm xe đâu nhé, cậu không thấy bên phải thân xe à? Toàn là vết trầy xước, cứ như chạy sát vách tường mấy cây số không bằng.” Chú Cửu chậc lưỡi lấy làm kỳ.
“Hầy, hình như khi ấy anh Nhạc xuất phát từ đảo Nam Nha, thế mà còn nhanh hơn đi từ O ký ở Loan Tử. Khoảng cách gần gấp đôi cơ nhé, thế mà chiếc xe của anh ấy chỉ bị va đập chừng đó thôi chứ không rụng rời thành từng mảnh, cũng coi như kỹ thuật lái xe của anh ấy đã giỏi hơn người khác rồi.” Gary không nhịn được trợn mắt lè lưỡi.
“Phải không? Hôm nay tôi còn ngồi xe Jeep của anh Nhạc, thế mà không phát hiện…” Gia Di gãi đầu. Chẳng lẽ là vì mình ngắm anh Nhạc ngắm phong cảnh quá nghiêm túc nên hoàn toàn không thấy thương tích đầy mình trên thân xe?
“Trong lòng chị Thập Nhất chỉ có chuyện lớn liên quan tới dân chúng thôi mà, hợp lý hợp lý!” Gia Minh cười trêu chọc.
Lương Thư Nhạc ngồi sau bàn làm việc, một tay chống má cười nhìn mọi người tán gẫu. Chiếc áo sơ mi trắng trên người khiến cậu ta trông rất hào hoa phong nhã, khi nở nụ cười tựa như con trai ngốc nhà địa chủ sống an nhàn sung sướng nhiều năm, khí chất vừa ấm áp vừa ngây thơ.
Cuối cùng mọi người thảo luận rồi quyết định, buổi tối cùng nhau đến Dịch Ký ăn mừng lại phá được một vụ án. Chú Cửu lái xe chở anh Tam Phúc, Gary đi cùng Gia Minh, Gia Di lái chiếc “hoàng tử hạnh phúc” của cô chở A Nhạc đến cửa hàng xe hơi đón anh Nhạc.
Mọi người ăn nhịp với nhau, phần phật xuất phát, tựa như một nhóm học sinh cấp ba, không được ổn trọng cho lắm, nhưng tràn ngập niềm vui.
…
…