Chương 1181: Đã nổi tiếng thì chuyện gì cũng có thể gặp được 1
Dịch Ký bọn họ, có vẻ là phong thủy bảo địa rất tuyệt vời đấy
“Đến đây ~” A Hương lập tức cầm sổ tính tiền chạy ra, tính toán đơn hàng rồi ngẩng đầu cười tủm tỉm, bắt đầu đọc từng mục một.
Giờ đây cô đã không còn ngại ngùng nói tiếng Quảng Đông với mọi người, khí chất cũng trở nên sáng sủa cởi mở hơn, càng ngày càng thành thạo công việc trong Dịch Ký.
A Bưu gật đầu, đào túi quần thật lâu mới móc ra một xấp tiền, đếm mấy tờ tiền rồi đập cái bụp lên mặt bàn, hoàn toàn bắt chước tư thế của diễn viên nam cố tình phô bày vẻ đẹp trai của mình trong phim, có vẻ rất ngầu.
Ném tiền xong, A Bưu còn hếch cằm quay sang liếc xéo các thám tử O ký đối diện.
Sao nào a sir? Hâm mộ không nè? Làm công chức không giàu có bằng dân giang hồ bọn họ đâu nhé.
Tiêu Huân bị quấy rầy vì tiếng đập tiền ồn ào của A Bưu, phiền lòng quay đầu lại, lập tức thấy vẻ mặt đáng ghét đầy gợi đòn của đối phương.
Anh ta dùng lưỡi chống gò má, đầy mặt khó chịu ghét bỏ.
Bên kia A Hương vừa nhận tiền, đang định vào quán lấy tiền thối thì nghe thấy bên kia có người kêu mình bằng chất giọng to không thua A Bưu:
“A Hương! Tính tiền này ~”
“Đến đây!” A Hương quay đầu, lật sang trang sau của cuốn sổ rồi nhanh chóng tính tiền, cao giọng đọc từng mục một.
Tiêu Huân cười gật đầu, đứng dậy chậm rãi rút ví ra, giả vờ như lơ đãng liếc A Bưu một cái ―― Chỉ riêng việc anh ta dùng ví tiền đã lịch sự hơn đám A Bưu chỉ biết nhét tiền vào túi quần gấp chục gần.
Tiêu Huân đếm mấy tờ tiền mặt rồi nhẹ nhàng đập lên sổ tay của A Hương, sau đó hắng giọng, nói một cách sảng khoái: “Không cần thối tiền!”
Ngay sau đó, anh ta quay đầu vẫy tay chào các anh chị em O ký cùng đi ăn cơm với mình rồi đi trước với vẻ mặt thật ngầu.
A Hương cười chào tạm biệt anh ta, chúc anh ta đi thong thả, anh ta không ngoảnh đầu lại mà chỉ giơ tay phải vẫy ra đằng sau ―― Đàn ông đích thực, không bao giờ quay đầu!
“…” A Hương nhìn bóng lưng Tiêu Huân rồi dùng khóe mắt liếc nhóm A Bưu bắt đầu thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi, kìm lòng không đậu cà khịa thêm lần nữa:
Đàn ông! Thật sự rất – ấu – trĩ!
Chẳng qua… Mong ông trời cho mình gặp nhiều người cũng ấu trĩ như vậy ~
Cô ta cất tiền, vỗ túi quần căng phồng rồi nhẹ nhàng quay về cửa hàng, bỏ số tiền vừa nhận được vào ngăn kéo nhỏ có khóa, sau đó hài lòng phủi tay.
Nhóm Tôn Tân vừa đi đến trước cửa quán, không nhịn được vừa đặt chân vào đại sảnh vừa ngoảnh đầu nhìn hai nhóm người mới tính tiền rời đi kia.
Tôn Tân vô cùng thắc mắc: mình mới vắng mặt mấy ngày thôi, thế mà bây giờ các thực khách đã trả tiền khoa trương đến mức này rồi cơ à?
…
Chàng trai Đậu Hũ Tôn Tân là một người nhân phẩm tốt, tính cách hiền lành, làm việc chăm chỉ nghiêm túc, đóng vai nam số 3 trong bộ điện ảnh mới, chẳng mấy chốc đã chiếm được tình cảm của tất cả thành viên trong đoàn làm phim.
Tại thành phố ồn ào náo nhiệt này, một người không am hiểu giao tiếp, cũng không có tính cách cởi mở thích trò chuyện như cậu ta, thế mà cũng rất được mọi người chào đón.
Hôm nay kết thúc công việc sớm hơn mọi khi, bỗng nhiên tổng giám chế nói rằng chàng trai Đậu Hũ từng kể Dịch Ký nhà họ nấu ăn rất ngon, chi bằng hôm nay mọi người cùng đến Dịch Ký ăn một bữa. Một nữ nhà làm phim và A Huy – người bạn con nhà giàu của Tôn Tân hưởng ứng một cách tích cực. Thế là bốn người ngồi cùng xe chạy thẳng đến Dịch Ký.
Khi bốn người ngồi vào bàn trong quán ăn, cuộc liên quan của các thám tử tổ B đã đi đến hồi kết, chú Cửu bắt đầu xỉa răng, Lưu Gia Minh bắt đầu ngồi ngẩn người sau bữa cơm, những người khác cũng gọi đồ uống, tán gẫu linh tinh với nhau.
Thấy Tôn Tân trở về, Gia Di mới ngừng trò chuyện cùng anh Tam Phúc về những tin đồn trong giới giải trí thời đại này, đứng dậy đích thân tiếp đón Tôn Tân và các vị khách của cậu ta.
Tôn Tân mỉm cười giới thiệu hai bên:
“Thập Nhất, chị đã gặp A Huy rồi, vị này là nhà sản xuất phim – chị A Phương, vị này là tổng giám chế của bọn em – chú Kiều Lâm.”
Thế là Dịch Gia Di vừa cười vừa bắt tay với chị A Phương và chú Kiều Lâm, đồng thời giới thiệu món ăn mùa này và thức uống mới nhất cho họ nghe, thái độ rất nhiệt tình.