Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1180 - Chương 1180 - Trần Tiên Sinh Và Chung Tiểu Thư 4

Chương 1180 - Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 4
Chương 1180 - Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 4

Chương 1180: Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 4

Thế nhưng ai ngờ sự giúp đỡ của Dịch Gia Di lại giúp cô đạt được cục diện hoàn hảo mà một người sống trong gia đình như vậy, trong tình huống như vậy, hoàn toàn không dám hy vọng xa vời.

Bất kể tặng món quà gì cho cảnh sát Dịch, đối với kết quả mà cô nhận được, đều chỉ xứng đáng gọi là lễ mọn mà thôi.

“Tôi không thể nhận…” Gia Di định đẩy vali về phía Chung Truyện Khiết, lại bị cô ta ngăn cản.

“Cảnh sát Dịch, khi đó tôi không tài nào nghĩ ra một ai khác để cầu cứu nên chỉ còn cách tìm cô. Cô chẳng những giúp tôi mà còn mạo hiểm cả tính mạng để giúp tôi. Nếu cô không nhận món quà này, tôi sẽ không yên lòng.” Chung Truyện Khiết lại đẩy vali về phía Dịch Gia Di, nghiêm túc nói: “Nam nữ giang hồ trọng nghĩa khí nhất. Có ơn trả ơn, có thù trả thù. Cô đã có ơn lớn nhường này mà tôi không đền đáp thì sẽ trái với nguyên tắc làm người của tôi, mong cô hãy thỏa mãn nguyện vọng của tôi.”

“…” Gia Di chậm rãi thu hồi bàn tay từ chối món quà của mình, buông mi ngẫm nghĩ một lát rồi cười hào sảng: “Được, vậy thì tôi nhận. Cảm ơn.”

“Không, phải là tôi cảm ơn mới đúng.” Chung Truyện Khiết đứng dậy, hơi hành lễ với Dịch Gia Di rồi mới gật đầu tạm biệt.

Lúc xoay người, cô đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, lại gật đầu chào hỏi Phương Trấn Nhạc và Lưu Gia Minh rồi không nhìn bất cứ kẻ nào, dáng người thướt tha rời khỏi quán ăn.

Trong bếp, nhìn theo bóng lưng Chung Truyện Khiết rời đi, Dịch Gia Đống kìm lòng không đậu nghĩ rằng: Không hổ là đại tiểu thư nhà giàu, khí chất kiêu căng ngạo mạn lộ rõ từ trong khung.

Anh ta đang nhìn theo bóng lưng đại tiểu thư rời đi thì bỗng một tiếng động ầm ĩ truyền tới từ cửa sau bếp. Anh ta quay lại thì thấy cửa bị mở toang, bóng dáng Bò Tót thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.

Mấy phút sau, tiếng người thì thầm nỉ non truyền ra từ sân nhỏ đằng sau cánh cửa nhà bếp.

Trùng hợp lúc này khách hàng đã lần lượt ra về, không cần tiếp tục xào đồ ăn, Clara và Dịch Gia Đống đứng trong bếp đều nghe thấy tiếng động ấy. Thế nên hai người rón rén đi đến bên cửa sau, thò đầu nhìn ra ngoài.

Thấy một người đàn ông tóc húi cua cao lớn và một người đẹp diện váy áo đắt tiền đang ôm nhau, đứng trong góc tối của sân vườn, thì thầm trò chuyện cùng nhau.

Dịch Gia Đống và Clara liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt phấn khởi như đang nói “có chuyện để hóng!”.

Ngay sau đó, tiếng lẩm bẩm trò chuyện bỗng thay đổi, biến thành âm thanh ướt át triền miên đến kỳ lạ, cứ như đang có người ăn vụng trong sân, còn chép miệng phát ra âm thanh nữa chứ…

Clara và Dịch Gia Đống lập tức biết ngay đó là tiếng động gì, hai gương mặt thoáng chốc đỏ như gấc chín…

Ái chà chà ~ Trong Dịch Ký bọn họ, không ngờ cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy! Đánh vỡ hiện trạng của cả đám độc thân già đầu với độc thân tí hon mất rồi! Thật đáng gờm!!!

Đúng lúc này, Dịch Gia Tuấn vừa giúp A Hương chiêu đãi một bàn thực khách, ghi đơn hàng cho khách xong rồi vào bếp báo món ăn với đầu bếp, thấy anh cả với chị Clara đều thò đầu rướn cổ từ chỗ cửa sau bếp, không biết đang nhìn cái gì. Cậu bé không khỏi tò mò, cũng chạy tới thò đầu nhìn ra ngoài sân.

Dịch Gia Đống và Clara phát hiện có người chen vào giữa họ, vừa cúi đầu thì thấy một cái đầu nho nhỏ kèm theo đôi mắt tràn ngập tò mò.

“!” Dịch Gia Đống vội vàng bịt mắt em trai.

“!” Clara bùng nổ sức mạnh phi thường, một tay bế Gia Tuấn lên cao, xoay người bỏ chạy ngay tức thì.

“Ủa! Làm gì á chị Clara? Cướp bóc à…” Tiểu Gia Tuấn vừa bị bịt mắt vừa bị ôm đi, không hiểu đang xảy ra chuyện gì nên bắt đầu kêu ầm lên.

Gì vậy? Gì vậy? Chuyện gì vậy?!

Dịch Ký, nhà hát cỡ lớn.

Sân sau có người chụt chụt, trong sảnh chính có người nâng ly chúc mừng phá được một vụ án nữa, bữa tiệc ngoài vỉa hè lại trình diễn khung cảnh cảnh sát và thổ phỉ thân nhau như người một nhà… Đây là một nhóm trai thanh gái lịch có quá khứ sâu xa.

Hai nhóm người ngoài vỉa hè rốt cuộc đã ăn uống no đủ, cuối cùng cũng đến thời khắc vĩ đại nhất – tính tiền.

A Bưu uống hai ly nước tiểu ngựa vào bụng nên cả người đều lâng lâng. Anh ta ném đũa xuống bàn, đẩy bàn ra, chân ghế lùi ra sau ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang kẽo kẹt, anh ta lảo đảo chống mặt bàn đứng dậy, đạp một chân lên ghế, tay đập mạnh lên đùi một phát, nhìn vào sảnh chính hô to:

“Chủ quán, tính tiền!”

Bình Luận (0)
Comment