Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1179 - Chương 1179 - Trần Tiên Sinh Và Chung Tiểu Thư 3

Chương 1179 - Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 3
Chương 1179 - Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 3

Chương 1179: Trần tiên sinh và Chung tiểu thư 3

“…” A Bưu há hốc mồm. Đậu má! Lương tiên sinh kêu họ đến đây chiếu cố việc kinh doanh của Dịch Ký, khi Dịch Ký bận rộn thì giúp một tay, kết quả là mặc dù có chiếu cố việc kinh doanh, nhưng chuyện giúp một tay lại bị Bò Tót nhà đối thủ giành trước!

A Bưu cắn răng một cái, tức khắc đứng dậy, dẫn mấy người huynh đệ định xông vào quán, vừa đi vừa gào to: “Ông chủ Dịch! Còn đồ ăn nào cần bưng lên bàn không? Tôi cũng giúp một tay!”

“…” Nhìn một bầy dân giang hồ trùng trùng điệp điệp xông vào sảnh chính, Dịch Gia Đống và Clara nhìn nhau một lát, mới cười lúng túng trả lời:

“Có thì có, nhưng…”

A Bưu tức khắc ngắt lời Dịch Gia Đống, vỗ ngực hào sảng: “Ông chủ Dịch cứ yên tâm giao công việc cho chúng tôi!”

Thế là Dịch Gia Đống đẩy một đĩa rau muốn xào vừa nấu xong ra phía trước, hất cằm chỉ ra ngoài cửa: “Đây là món ăn của bàn tổ trưởng Tiêu Huân O ký, làm phiền anh.”

“…” A Bưu cứng đờ, trong lòng điên cuồng chửi bậy, nhưng đã buông lời thề thốt rồi nên đành phải lề mà lề mề bưng đĩa rau muống, xụ mặt đi ra ngoài cửa, đặt đồ ăn lên bàn các cảnh sát O ký, trông ngốc nghếch không còn gì để nói.

Gia Di ngồi trong đại sảnh xem họ làm ầm ĩ, cố gắng kìm nén để không cười ầm lên.

Sau khi liên tục bưng bốn món ăn lên bàn cho các cảnh sát O ký, A Bưu và ba tên huynh đệ đi theo anh ta đòi giúp chủ quán hoàn toàn thành thật, vẻ mặt ai nấy đều ỉu xìu, ngoan ngoãn ngồi vào bàn của mình, tiếp tục ăn cơm.

Giúp đỡ Dịch Ký gì đó, hay là thôi vậy.

Sau này họ đến Dịch Ký chiếu cố việc kinh doanh nhiều một chút là được, còn chuyện bưng đồ ăn giúp một tay gì đó, họ sẽ không giành với Bò Tót… Lăn lộn trên đường thì phải lễ phép nhường nhịn nhau chứ…

Bò Tót khoanh tay trước ngực, đứng trong góc quán ăn nhìn đám A Bưu mạnh mẽ giành công việc với mình, cuối cùng đều xanh mặt quay về bàn cúi đầu ăn cơm, không nhịn được nghĩ rằng đám người này thật ngu xuẩn.

Nghĩ đến ngày xưa mình còn là người cùng nghề với lũ ngu xuẩn này, anh ta lại cảm thấy gò má nóng ran, xấu hổ hết sức.

Đúng lúc này, có một bàn khách hàng đã ăn cơm xong, trả tiền rồi rời đi. A Hương chạy đi dọn bạn, nhưng anh ta giành trước một bước tiến lên ngăn cách A Hương, cúi gằm mặt tập trung xếp từng chiếc bát đĩa dính đầy dầu mỡ bẩn thỉu theo thứ tự lớn dưới nhỏ trên thành một chồng, vững vàng bưng chồng bát đĩa vào bếp, đặt trong bồn rửa, không làm vỡ một món đồ nào, rất hoàn hảo.

Khi anh ta quay đầu lại định ra ngoài giúp A Hương lau bàn thì bỗng thấy một cô gái vóc dáng cao gầy bước vào quán.

Ánh mắt anh ta xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhà bếp, thấy cô gái ấy từ xa, không khỏi bối rối sững sờ đứng yên tại chỗ.

Chung Truyện Khiết xách một vali da thật cỡ nhỏ đặt chân vào quán ăn bình dân này. Bộ quần áo hàng hiệu phẳng phiu không một nếp nhăn trên người cô ta có vẻ không hòa hợp với không gian chung quanh, nhưng vẻ mặt cô ta lạnh nhạt, cứ như thể đã từng thường xuyên ghé qua những nơi như thế này, không có một chút cảm xúc khác thường.

Sau khi thấy Dịch Gia Di, cô ta lập tức tiến về phía đối phương.

Gia Di cũng phát hiện vị khách đặc biệt này, vội vàng buông đũa đứng dậy chào đón cô ta.

“Chung tiểu thư.” Gia Di quay đầu, thấy một chiếc bàn trùng hợp bỏ trống trong cửa hàng, bèn mời Chung Truyện Khiết ngồi vào chiếc bàn đó.

“Cảnh sát Dịch.” Chung Truyện Khiết cũng cười chào hỏi. Khi ngồi xuống ghế, cô ta lập tức nhìn thấy Bò Tót đứng trong bếp, thoáng chốc nhịp tim rối loạn, nhưng nhanh chóng bị cô ta che giấu. Cô ta tiếp tục nhìn anh ta mấy lần rồi mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dịch Gia Di ngồi bên cạnh mình.

Đặt chiếc vali da thật bên chân Dịch Gia Di, Chung Truyện Khiết thu hồi nụ cười trên môi, vẻ mặt tràn đầy chân thành: “Cảnh sát Dịch, tôi đã nghe kể câu chuyện mà cô từng làm trong trại Cửu Long Thành, cũng đã đọc báo chí. Cha và… Bò Tót đều an toàn sống sót trở về, cảm ơn cô.”

“Đây là việc tôi nên làm mà, cô còn chuyên môn đến đây chỉ để nói cảm ơn thôi hả? Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi.” Gia Di hơi thẹn thùng nhìn chiếc vali nhỏ bên chân mình: “Đây là cái gì thế?”

“Quà cảm ơn tặng cho cô, xin cô nhất định phải nhận nó.” Chung Truyện Khiết nhẹ nhàng nắm bàn tay Gia Di đặt trên bàn. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tinh thần một là mất cha, hai là mất Bò Tót, thậm chí đánh mất cả hai người và vô số tài sản…

Bình Luận (0)
Comment