Chương 1187: Án Mạng Mổ Bụng Ở Phố Thông Châu 3
Giữa mùa hè, Bò Tót mua một căn nhà, nằm giữa Du Ma Địa và Vượng Giác, một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, đổi thành diện tích nội địa thì khoảng chừng năm mươi mét vuông.
Mặc dù diện tích không rộng cho lắm, nhưng cũng đủ để Bò Tót sống một mình, hơn nữa sau khi trả hết tiền mua nhà thì vẫn còn tiền tiết kiệm, vẫn không cần lo toan tìm kế sinh nhai.
Sau khi dọn nhà, Bò Tót lại mua một chiếc xe máy. Cả ngày chen chúc trên xe cáp với người khác rất bất tiện, mua xe bốn bánh thì bảo dưỡng lại rất phiền phức, tìm chỗ đỗ xe ở Hương Giang này cũng rất vất vả, còn xe đạp thì không thể chở Gia Như Gia Tuấn, cuối cùng bèn chọn một chiếc motor lớn.
Thế là Gia Tuấn và Gia Như càng vui vẻ.
Mỗi ngày buổi trưa và buổi tối, Bò Tót siêu ngầu đều sẽ cưỡi motor xuất hiện trước cổng trường, một chân chống mặt đất, một chân đặt trên bàn đạp, đội mũ bảo hiểm, nghiêng người nhìn đám đông ùa ra từ trong trường.
Mỗi khi Gia Như rời khỏi đám đông tiến về phía Bò Tót đều sẽ cảm nhận được ánh mắt hâm mộ sau lưng.
Các bé trai bé gái ở lứa tuổi này vẫn chưa biết được sự đắt đỏ xa xỉ của xe bốn bánh. Trong mắt chúng, chỉ có xe motor cỡ lớn động cơ nổ ầm ĩ mới đủ ngầu.
Khi Gia Như đội mũ bảo hiểm màu đỏ mà anh Bò Tót chuẩn bị cho cô ta, sau đó chiếc xe nổ máy chạy băng băng, tóc dài tung bay bên dưới chiếc mũ bảo hiểm, Gia Như quả thực thích gần chết.
Tiểu Gia Tuấn cũng rất thích, mỗi lần Bò Tót đến đón cậu bé đều sẽ kêu cậu bé ngồi sau lưng Bò Tót, trở thành nhân bánh bị kẹp giữa chị hai và Bò Tót. Nhưng cậu bé không để bụng, vẫn sẽ phấn khởi kêu gào mỗi khi tốc độ xe bỗng nhiên tăng vọt. Thỉnh thoảng gặp con đường ít xe cộ, cậu bé còn sẽ giang rộng hai tay, vui vẻ kêu to.
Dịch Gia Đống thường nói rằng hồi bé Gia Tuấn chỉ thiếu một nhân vật là người cha ném cậu bé lên rồi tiếp được, dẫn theo cậu bé chạy khắp nơi, thám hiểm thế giới cùng cậu bé, thế mới dẫn đến việc cậu bé không ham chơi như những bé trai khác, cũng không chọc mèo chê chó ghét như mấy con khỉ khác, nhưng dù sao cũng vẫn tiếc nuối.
Bây giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Bò Tót đã bù đắp lại thiếu hụt cho Dịch Gia Tuấn.
Bò Tót chính là kiểu anh trai mà thiếu niên thích nhất, uy phong khí thế, vừa đẹp trai vừa ngầu, tựa như một thiếu niên cao lớn có phong cách.
Ngày nghỉ trong tuần, Bò Tót sẽ cùng Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ ra công viên chơi bóng chày, chơi trượt ván. Chỉ cần có Bò Tót bên cạnh, họ không sợ những đứa trẻ lớn trong công viên bắt nạt họ, thậm chí thường xuyên trở thành đứa bé đáng chú ý nhất công viên.
Một ngày này tan học, Bò Tót không lập tức chở hai đứa bé về Dịch Ký và vòng qua con đường khác, băng qua công viên giữa đường phố.
Bò Tót đỗ xe máy ở một bên, chờ Đinh Bảo Thụ lái xe đạp cũng đến đây, Bò Tót lấy một con diều mà mình đã chuẩn bị trước đưa cho Gia Tuấn, còn mình thì ngồi trên băng ghế trong công viên vắt chéo chân ngẩn người, xem ba đứa bé thả diều chạy long nhong trong công viên.
Gần nửa tiếng sau, Bò Tót đứng dậy vẫy tay gọi Gia Như ở gần đó, Gia Như lại kêu Gia Tuấn và Bảo Thụ về nhà ăn cơm thôi.
Bò Tót đẩy motor, ba đứa bé đi bên cạnh anh ta, dọc theo bóng cây cùng nhau đi về phía đường cái.
Trên đường đi, ba đứa trẻ thay phiên nhau kiểm tra từ vựng mà anh ta học thuộc, lúc thì sửa lại, lúc thì dạy anh ta bí quyết ghi nhớ, lúc lại khen ngợi anh ta mấy câu như “Anh Bò Tót giỏi ghê, học thuộc nhanh thật”…
Ba người cứ thế đạp trên ánh chiều tà, chầm chậm đi qua con đường nhỏ trong công viên.
Đôi khi sẽ có những người khách qua đường chạy bộ hoặc đi dạo hay là xuyên qua công viên để về nhà lướt qua bên cạnh họ, còn có rất nhiều người dắt chó đi dạo.
Thi thoảng sẽ có người đi đường may mắn đạp trúng một bãi mìn của chó, mắng mấy tiếng rồi ra sức cọ đế giày trên mặt đất.
Còn có người đang ăn cơm dã ngoại trên mặt cỏ thì vô tình bắt gặp một bãi mìn chó trong bụi cỏ, tức giận đến mức mắng chửi.
“Bên này là công viên mới, có vẻ như việc quản lý còn chưa được hoàn thiện, rất nhiều người dắt chó đi dạo mà không chịu dọn phân chó.”
Bên cạnh công viên, Gia Như ngồi trên motor, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì vô tình nói một câu như vậy.
Ba người đội mũ bảo hiểm rồi nhanh chóng rời đi trong tiếng gió vù vù.