Chương 1191: Đi Xem Thi Thể 3
Chờ một chút vậy, sang năm, hy vọng sang năm có thể phát tài.
Gia Di xoa tay, vẻ mặt còn tham tiền hơn cả anh trai vừa đếm tiền.
“Đến lúc đó anh sẽ mua một chiếc xe lớn… Chi bằng mua xe tải đi, có thể chứa thật nhiều nguyên liệu nấu ăn rau dưa các thứ, cũng có thể chở thật nhiều người. Chẳng những chở được bốn chúng ta mà ngay cả Bảo Thụ, Bò Tót, Clara với A Hương đều chở được hết.” Dịch Gia Đống thỏa sức tưởng tượng.
“Được đấy, thế thì sau này chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài du lịch vào ban đêm.” Gia Di cũng lập tức tưởng tượng khung cảnh đó.
“Chờ đến mùa xuân, chúng ta cùng nhau đến đảo Nam Nha chơi.”
“Đi công viên ngoại ô.”
“Bây giờ Tôn Tân cũng mua xe con rồi, A Hương cũng đã có một trăm mấy chục ngàn tiền tiết kiệm, túi tiền của đám Clara cũng càng ngày càng dồi dào. Hai năm trôi qua, mọi người thay đổi nhiều ghê.”
“Làm việc đến nơi đến chốn tích lũy tài sản từng tí một thôi, sẽ còn tốt hơn.”
“Càng ngày càng giàu có, mua xe xịn! Mua nhà to!”
“Xe xịn! Nhà to!” Không nhịn được kêu khẩu hiệu.
Thỏa sức ngửi mùi tiền tài, mặc sức tưởng tượng cuộc sống tươi đẹp có thể đạt đến trong tương lai, hai người rốt cuộc cảm thấy buồn ngủ, nói chuyện phiếm thêm một lát rồi mỗi người rửa mặt đi ngủ.
Một đêm yên giấc.
Khi mặt trời dâng lên một lần nữa, là ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ ngắn 3 ngày của Gia Di. Cô vô cùng trân trọng thời gian ngủ nướng này rồi mới rời giường, ngâm mình trong hiệu sách.
Chị Diane bộ phận giám định ra nước ngoài học tập tri thức mới, sau khi trở về càng lợi hại hơn. Gia Di được cổ vũ, quyết tâm không thể đánh mất bản thân trong cuộc sống hạnh phúc như nấu nước ấm này, cũng phải tiếp tục học tập, tiếp tục trưởng thành.
Cô vốn tưởng rằng mình có thể vui vẻ đọc sách cả ngày, nào ngờ mới xem cuốn “Sách nghiên cứu độc vật” được mấy trang thì nhận được điện thoại từ sở cảnh sát.
Giọng nói mệt mỏi của Lưu Gia Minh truyền đến:
“Chị Thập Nhất, mau về đi, chúng tôi rất cần cô!”
Cách xa mấy tháng, sự tà ác mai phục trong bóng đêm lại lần nữa ngóc đầu dậy. Lại xảy ra án mạng.
…
…
Người vô gia cư chết vào ngày 3 tháng 11, tức là ngày nghỉ đầu tiên của Gia Di.
Sáng sớm hôm sau đội cảnh sát đã nhận được báo án, vụ án được phân phối cho CID – tổ B Tây Cửu Long. Phương Trấn Nhạc thấy Gia Di khó được nghỉ ngơi nên tạm thời không cho các đội viên báo tin cho cô, định chờ cô nghỉ đủ ba ngày rồi trở về cùng nhau điều tra và giải quyết.
Nhưng nay vụ án đã xảy ra thay đổi, dựa theo suy đoán mới nhất của đoàn đội đối với hung thủ, cuối cùng họ vẫn gọi điện thoại cho Dịch Gia Di, nhờ cô trả phép trở về đơn vị trước thời gian.
“… Người vô gia cư này tên là Lương Hiểu Phúc, người nhà đều đã chết trong một vụ hỏa hoạn xảy ra vào 5 năm trước, kể từ lần đó trạng thái tinh thần của anh ta không được tốt cho lắm. Cảnh sát phụ trách vụ án hỏa hoạn năm xưa tỏ vẻ, rất có khả năng Lương Hiểu Phúc chính là người đã gây ra hỏa hoạn, nhưng trước đó gia đình anh ta hạnh phúc, không có động cơ giết người, lại thêm bằng chứng không đầy đủ nên cuối cùng được tòa phát quyết là sự cố ngoài ý muốn.”
Mọi người lần lượt trình bày tin tức mà họ tăng ca điều tra được:
“Năm năm qua thỉnh thoảng khi trạng thái tinh thần ổn định, Lương Hiểu Phúc sẽ làm một ít việc lặt vặt, lúc trạng thái tinh thần không ổn định thì làm ăn mày xin cơm, thỉnh thoảng sẽ được ổn định một đoạn thời gian dưới sự cứu trợ của trung tâm phúc lợi xã hội, nhưng qua một đoạn thời sẽ biến mất, tiếp tục làm người lang thang.”
“Mấy năm lang thang chắc hẳn anh ta từng bị đánh không ít lần, lúc khám nghiệm tử thi, bộ phận pháp y phát hiện trên người anh ta có rất nhiều vết thương cũ xưa. Tuy nhiên vẫn chưa giải phẫu thi thể hoàn tất nên có lẽ phải chờ thêm một hai ngày nữa mới có báo cáo hoàn chỉnh.”
“Không phát hiện hung khí tại hiện trường công viên, không chụp được dấu chân hoàn chỉnh của nghi phạm. Chị Thập Nhất, đây là tranh vẽ lưu trình xảy ra án mạng đêm hôm đó mà anh Đại Quang Minh vẽ, đại khái là Lương Hiểu Phúc đang ngủ ở đây, sau đó bị kéo vào rừng cây kín đáo để giết hại, sau này lại bị kéo đến dưới tàng cây ven đường… Trong những chỗ như móng tay, khoang miệng… của nạn nhân phát hiện rất nhiều vật chất, bộ phận giám định đang xét nghiệm gấp. Nhưng dựa theo thân phận người vô gia cư của nạn nhân thì mấy thứ đó rất có khả năng chỉ là cáu bẩn được tích lũy trong quá trình lang thang của anh ta… Tạm thời vẫn chưa phát hiện manh mối đặc biệt hữu ích nào đó.”