Chương 1192: Đi Xem Thi Thể 4
“Dựa theo kết quả xét nghiệm mà bộ phận giám định nộp lên sáng nay, có thể xác nhận trước khi chết, nạn nhân đã từng dùng thuốc diệt chuột. Từ phân tích của bác sĩ pháp y đối với vật chất trong dạ dày của nạn nhân có thể thấy được có lẽ thuốc diệt chuột được trộn trong thịt cho nạn nhân ăn. Nạn nhân ngốc nghếch, không biết tự bảo vệ chính mình, nói không chừng còn nghĩ rằng hung thủ là người tốt bụng cho anh ta ăn thịt ấy chứ.”
“Nhưng vì sao rõ ràng hung thủ đã cho nạn nhân ăn thuốc chuột rồi mà vẫn mổ bụng anh ta, dùng dao đâm nát bụng anh ta?” Chú Cửu cầm bản báo cáo, ngẩng đầu đưa ra nghi vấn.
“Là vì hắn ta dùng thuốc chuột loại kháng vitamin K nên người vô gia cư không chết ngay lập tức à?” Lưu Gia Minh nhướn mày
“Hay là để che giấu thứ gì đó trên bụng nạn nhân? Vậy thì… rốt cuộc là thứ nằm trên bụng, hay là trong bụng? Muốn phá hỏng dạ dày của nạn nhân chăng? Nhưng bác sĩ pháp y nói rằng vật chất trong dạ dày của nạn nhân không có bị lấy ra…” Lương Thư Nhạc cũng suy nghĩ nát óc mà không tài nào hiểu nổi.
“Hoặc chỉ là để trút giận?” Phương Trấn Nhạc cũng búng lên văn kiện trong tay mình, buông mi phát tán tư duy: “Nhưng tạm thời không phát hiện người vô gia cư này có kẻ thù nào. Anh ta chỉ là một tên điên đi loanh quanh khắp nơi, những người khác cho dù có thù hận với anh ta thì cùng lắm cũng chỉ từng bị anh ta ném đá, chọc giận một chút mà thôi. Ai sẽ đi nghiêm túc căm thù một tên điên? Hận đến mức giết anh ta chưa đủ, còn phải đâm nát thi thể của anh ta để trút giận…”
“Có khả năng hung thủ không phải là một người không? Ví dụ như kẻ giết chết người vô gia cư là người A, lúc này trùng hợp có một kẻ bực bội trong lòng đi ngang qua, thấy một thi thể thì nghĩ rằng dù sao người này cũng chết rồi, mình đâm hắn ta mấy cái để phát tiết thì có sao đâu.” Lương Thư Nhạc tiếp tục suy luận, đưa mắt nhìn về phía chị Thập Nhất.
“Phương hướng này…” Chú Cửu vò đầu, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới.
“Vén vạt áo lên che khuất gương mặt, dùng lá rụng che gương mặt, hung thủ cố tình làm như vậy, hay là gió thổi vạt áo bay lên, trùng hợp cũng thổi lá rụng về phía đó khiến lá rụng che lấp thi thể nhỉ?” Gary tiếp tục phát tán tư duy, đồng thời nhìn về phía Dịch Gia Di theo phản xạ để tìm kiếm đáp án.
“Anh Đại Quang Minh nói rằng chắc hẳn hung thủ cố tình làm như vậy, không giống những nguyên tố ngẫu nhiên như cơn gió gây ra.” Tam Phúc lắc đầu.
“Loại thuốc diệt chuột được tìm thấy trong thi thể của người chết lần này, cùng một loại với vụ án đầu độc chó mèo trong công viên lần trước.” Chú Cửu hít sâu một hơi: “Thành phần trong thuốc diệt chuột đều thuộc cùng một loại nhãn hiệu thuốc diệt chuột.”
“Chẳng lẽ thật sự là giết chó giết mèo trước, sau đó hung án thăng cấp, biến thành giết người vô gia cư?” Lưu Gia Minh tràn đầy nghi hoặc, cũng nhìn về phía chị Thập Nhất.
“Nếu là như vậy thì hung thủ giết người rất có khả năng sẽ trở thành sát thủ liên hoàn. Vậy thì chúng ta nhất định phải tăng tốc độ truy bắt hung thủ.” Phương Trấn Nhạc siết chặt hai tay. Bảo kiếm đã lâu chưa được mài giũa, gần như gỉ sắt, giờ phút này mặc dù cảm thấy áp lực, nhưng lại thấp thoáng nảy sinh cảm xúc phấn khởi như mài dao soàn soạt.
Ấp ủ nghi hoặc, anh hít thở thật sâu, cũng như mọi người đưa mắt nhìn về phía Gia Di.
Dịch Gia Di đang ghi chép lên bảng trắng, cố gắng hấp thụ thông tin của mọi người, nhanh chóng ghi chép vào sổ tay. Cuối cùng sau khi viết xong, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện sáu đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía mình.
“!” Cô hơi giật mình, cúi đầu xem sổ tay rồi ngẩng đầu nhìn mọi người, há miệng nói: “Tôi muốn…”
“Đi xem thi thể chứ gì?” Lưu Gia Minh giành trả lời trước.
“Chị Thập Nhất, hôm nay bác sĩ pháp y cũng đang giải phẫu thi thể của người vô gia cư, bây giờ đang ở trong phòng giải phẫu, lúc nãy tôi đã hỏi thăm rồi.” Tam Phúc lập tức đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
“Kẹo ô mai.” Phương Trấn Nhạc móc một đống kẹo từ trong túi quần, nhét hết vào bàn tay Gia Di.
Những người khác cũng chuẩn bị giấy bút sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“…” Gia Di.
Thói quen phá án của cô, đều đã bị mọi người nắm rõ mất rồi.