Chương 1193: Thi Thể Biết Kể Chuyện 1
Đội ngũ tổ B ăn ý cùng nhau rời khỏi văn phòng. Lương Thư Nhạc triển lãm sơ đồ do anh Đại Quang Minh vẽ lại mà lúc trước mình đã nói đến cho Dịch Gia Di xem, vừa nhanh chóng bước đi vừa chỉ trỏ sơ đồ:
“Chị Thập Nhất, ban đầu lúc phát hiện thi thể là ở chỗ này.”
“Anh Đại Quang Minh lần mò theo dấu vết bị lôi kéo tìm đến hiện trường xảy ra án mạng đầu tiên, là chỗ này.”
“Trên đường có dấu vết bị lôi kéo, nhưng không có dấu chân rõ ràng, suy xét hung thủ có khả năng dùng vải hoặc túi nilon bọc giày của mình lại, lúc đi đường cố tình lết giày nên không để lại vết giày cụ thể rõ ràng.”
“Sau đó lại từ hiện trường hành hung của hung thủ, phát hiện dấu vết còn lại dẫn đến chiếc ghế dài này, cho nên anh Đại Quang Minh suy đoán có lẽ hung thủ đã lôi người vô gia cư Lương Hiểu Phúc từ trên ghế dài kéo vào rừng cây sát hại.”
“Lúc đó Lương Hiểu Phúc đã bị ăn uống diệt chuột, thân thể xuất hiện tình trạng không khỏe nên rất có khả năng đang giãy dụa lăn mình trên ghế dài.” Gia Di vừa lắng nghe, vừa tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu.
“Rất có khả năng.” Lương Thư Nhạc cất tấm sơ đồ, gật đầu tán thành.
Trong lúc anh ta giúp Dịch Gia Di bổ sung thông tin chi tiết thì Lưu Gia Minh và chú Cửu ở đằng sau cũng thảo luận về vụ án này:
“Lỡ như vụ án giết mèo giết chó không liên quan tới vụ án giết người vô gia cư này thì sao? Ví dụ như vụ án hỏa hoạn đã từng xảy ra trong nhà người vô gia cư thật sự là do anh ta phóng hỏa, họ hàng trong nhà người vợ rốt cuộc tìm được cơ hội, hoặc là hạ quyết tâm giết anh ta.” Trong lòng Lưu Gia Minh không hy vọng vụ án giết chó mèo sẽ liên quan đến vụ án giết người vô gia cư. Chung quy, nếu hung thủ trong vụ án nằm trong mạng lưới quan hệ của nạn nhân thì vụ án sẽ dễ điều tra hơn nhiều, cũng đơn giản hơn nhiều.
“Bao nhiêu năm trời không giết, lại cứ phải chọn thời điểm này, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý.” Chú Cửu lắc đầu, nhưng cũng không khỏi thở dài: “Quả thật tôi cũng không hy vọng là người lạ giết người, không thì biển người mù mịt, biết điều tra kiểu gì đây?”
“Đúng vậy, người chết là người vô gia cư mà, cả ngày anh ta cứ lảng vảng chung quanh công viên phố Thông Châu, có khả năng tiếp xúc với quá nhiều người, bây giờ lại không có manh mối chỉ hướng xác thật, nếu như phải điều tra sàng lọc thì chẳng lẽ phải đứng trong khu vực công việc hỏi thăm tất cả những người đi ngang qua đó?”
“Nếu thật sự từng xảy ra xung đột mà chúng ta không biết với người vô gia cư thì còn đỡ, nhưng nếu giết người không cần lý do, vậy thì ngay cả logic suy luận để tìm kiếm hung thủ cũng không thành lập được. Muốn tìm được hung thủ, trừ phi có khả năng ngoại cảm, trực tiếp hỏi hồn ma.” Chú Cửu lắc đầu nguầy nguậy.
“Hỏi hồn ma cũng vô ích thôi chú Cửu.” Lưu Gia Minh cười khổ: “Hồn ma của người vô gia cư bị điên chắc chắn cũng sẽ bị điên, chú hỏi một tên điên rằng ai giết anh, anh ta biết trả lời chú kiểu gì?”
“…” Chú Cửu vỗ ót, lại muốn hút thuốc lá: “Nếu hung thủ giết người không cần lý do, hơn nữa còn là cùng một người với hung thủ giết chó mèo thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng. Hung thủ liên hoàn giết người không cần lý do, hơn nữa còn là hung thủ liên hoàn giết người không lý do thăng cấp trong thời gian ngắn, có sợ không?”
“…” Mặt Lưu Gia Minh sắp xụ xuống thành mướp đắng: “Chú Cửu đừng nói nữa, coi chừng điều tốt không thiêng điều xấu lại thiêng.”
“A di đà Phật, Thái Thượng Lão Quân, thần tiên các nơi, nhất định đừng bị tôi đoán trúng…” Chú Cửu vội vàng chắp tay trước ngực cầu nguyện lung tung.
Đúng lúc này, điện thoại cục gạch của Phương Trấn Nhạc đi đằng trước đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra bấm nghe máy, vừa nói một tiếng a lô thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói rất to của cảnh ti Hoàng Trung Thành:
“Thanh tra Phương, lúc nãy bộ phận quan hệ công chúng gọi điện tới, nói rằng có rất nhiều phóng viên truyền thống chụp được cảnh nạn nhân thất khiếu đổ máu hồi sáng hôm qua, đến hôm nay họ đã kết luận nạn nhân chết vì trúng độc, còn nói là do hung thủ giết chó mèo gây ra, có lẽ sáng mai tin tức này sẽ được đăng trên báo chí. Tiến độ bên phía cậu sao rồi?”
“Chúng tôi đang đẩy mạnh công tác điều tra theo thường lệ, sir Hoàng.” Phương Trấn Nhạc hơi cau mày, thấp giọng trả lời.