Chương 1194: Thi Thể Biết Kể Chuyện 2
“Không thể đẩy mạnh như bình thường được, phải mau chóng đưa ra kết luận, bất kể có bắt được hung thủ hay không thì phải đưa ra đáp án trước, không thể để lời đồn lan truyền quá nhanh.” Giọng Hoàng Trung Thành cũng trầm xuống: “Hôm nay báo chí vừa phát hành, bên trên đã có phản ứng, gọi điện kêu sở cảnh sát tăng mạnh cường độ tuần tra đối với thành thị.”
“Hương Giang vẫn luôn là một thành phố rất an toàn, bất kể là du lịch hay kinh tế đều phải dựa vào sự an toàn này, nếu như những khu vực công cộng như công viên trở nên không còn an toàn nữa thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thành phố… Những lời này không phải là tôi nói, mà là bên trên gây áp lực cho chúng ta.”
“Tóm lại, đầu tiên, phá án phải nhanh chóng, nhanh nhất!”
“Thứ hai, tuyệt đối không thể để người vô gia cư thứ hai bị giết chết. Bên phía tôi sẽ thu xếp tuần tra ban đêm trong vòng nửa tháng, còn cậu ấy, phải mau chóng nắm giữ hướng đi của hung thủ rồi cho tôi một câu trả lời.”
“OK sir.” Phương Trấn Nhạc nhéo ấn đường.
“Hung thủ rốt cuộc là kẻ chuyên giết hại chó mèo hoang và người vô gia cư, hay là chuyên môn tìm kiếm nạn nhân trong công viên, hay là một vụ trả thù, thì đều phải mau chóng cho tôi một kết quả.” Hoàng Trung Thành bổ sung thêm. Bên phía bộ phận quan hệ công chúng cần một lập trường, đến khi ông ta đối phó với điện thoại từ cấp trên cũng phải có một phương hướng rõ ràng, chẳng lẽ khi bộ phận quan hệ công chúng gọi điện tới, lãnh đạo cấp trên gọi điện tới mà ông ta vẫn không hay biết gì cả, thế thì quá mất mặt.
“Đã biết, sir.” Phương Trấn Nhạc lại lần nữa trả lời.
“Cậu đừng nói đã biết suốt thế, tối nay có thể cho tôi một câu trả lời không?” Hoàng Trung Thành xem đồng hồ, ông ta sốt ruột nên cũng không nhịn được muốn ép Phương Trấn Nhạc.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa sir.” Giọng nói của Phương Trấn Nhạc vẫn rất bình tĩnh, không lo lắng cũng không oán trách.
Hoàng Trung Thành cứ như quất roi vào không khí, thật sự không có cách nào trước thái độ của anh, đành phải thở dài cúp máy. Người trả tiền để đi làm quả là khó trị, muốn chơi uy phong trưởng quan trước mặt cậu ta, gây áp lực để thúc giục một chút cũng khó có hiệu quả.
Phương Trấn Nhạc cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy một đám thám tử đều nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Anh Nhạc, sir Hoàng nói thế nào?” Dịch Gia Di cầm văn kiện mà Lương Thư Nhạc đưa cho mình, nhìn Phương Trấn Nhạc bằng ánh mắt đồng tình.
Quả nhiên làm lãnh đạo thật khó, dưới phải trấn an mọi người, trên phải thừa nhận áp lực, sinh tồn trong kẽ hở.
“Không có việc gì, quan tâm công việc của chúng ta một chút, nói chúng ta làm rất tốt.” Phương Trấn Nhạc mỉm cười giả vờ thả lỏng
Mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, anh cũng không muốn họ đã vất vả đến mức này rồi còn pháp bôn ba dưới trạng thái áp lực. Chi bằng một mình mình gánh vác những cảm xúc tiêu cực và sự thúc giục của cấp trên và bên ngoài, để những người khác không có tạp niệm tập trung làm việc.
“…”
Mọi người đều im lặng nhìn anh Nhạc. Giọng nói của sir Hoàng không cần quá lớn, thực tế mọi người đều nghe rõ bảy tám phần.
Gia Di chép miệng, nhếch môi cười, cũng không muốn trái với tấm lòng của anh Nhạc. Anh ấy muốn mọi người được thoải mái, vậy cô đành phải nghe lời thôi.
“Sir Hoàng cuối cùng còn biết gây áp lực cho tầng lớp chấp hành vào thời điểm này sẽ chẳng có lợi ích gì mà còn gây phản ứng ngược cơ à? Có thể gọi là trưởng quan bình tĩnh đấy nhỉ.” Gia Di trêu ghẹo.
Dù sao vụ án nào cũng có áp lực dư luận, có áp lực cao tầng. Án mạng chết người chưa bao giờ là chuyện nhỏ, nếu đã làm nghề này thì cứ coi như phần “áp lực” này là cuộc sống hằng ngày, coi nó là chuyện bình thường thôi.
“Ha.” Phương Trấn Nhạc bị câu nói không biết có phải là trào phúng hay không của cô chọc cười, đặt tay lên đỉnh đầu của cô, sau đó dẫn đầu rẽ về phía cầu thang.
…
Khi các thám viên tổ B vào phòng giải phẫu, Hứa Quân Hào đang vừa giải phẫu vừa giảng giải cho trợ lý pháp y:
“Bởi vì vết bầm phải chờ mấy phút mới hiện lên, cho nên nếu nạn nhân bị gây tổn thương khoảng chừng mấy tiếng đồng hồ trước khi chết thì vết bầm sẽ nhanh chóng lan rộng trên khu vực bị thương, như thế này… Nơi này chính là vết thương gây ra trước mấy tiếng đồng hồ anh ta chết, có lẽ là lúc ngã xuống đụng trúng sàn nhà xi măng mới gây ra vết thương do va chạm, vết thương dạng hạt và vết trầy xước trên diện rộng như thế này…”
Hứa Quân Hào lại chỉ vào một vết thương khác, nói:
“Cậu nhìn nơi này này, vết bầm rất nhỏ, hơn nữa hình dạng viền vết bầm rất rõ ràng, trông giống cái gì?”