Chương 1195: Thi Thể Biết Kể Chuyện 3
“Vết thương gây ra do vật cùn.” Một trợ lý pháp y trả lời.
“Đúng vậy, thoạt nhìn rất giống bị gậy bóng chày đánh từ phía trước, đúng không?” Hứa Quân Hào ngẩng đầu lên hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Gương mặt của anh ta được ánh đèn trong phòng giải phẫu chiếu rọi tạo nên ranh giới rõ ràng, lại thêm mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng khiến anh ta trông vừa mạnh mẽ vừa sắc bén.
“Vâng.”
“Yes…”
Các trợ lý lần lượt trả lời.
“Đây chính là vết đánh khi nạn nhân gần chết.” Hứa Quân Hào bóp cằm, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tình huống ngã xuống lúc trước khó mà nói, nhưng vết đánh này rất có khả năng là do hung thủ gây ra.”
“Có lẽ hung thủ là kẻ mang theo gậy bóng chày và dao găm trên người, hoặc là kẻ mang theo gậy bóng chày và kẻ mang theo dao găm trên người… Vậy thì tức là một nhóm người cùng nhau gây án.”
“…” Nghe đến đây, Gia Di lập tức nghĩ đến vụ án trong công viên King’s Park, một đám côn đồ nổi hứng ngược đãi hành hạ một cặp tình nhân cho đến chết.
Chẳng lẽ vụ án cái chết của người vô gia cư lần này cũng bắt nguồn từ trận “chơi đùa” ngẫu nhiên nổi hứng của một nhóm người khốn nạn tràn ngập ác ý?
“Định nghĩa của từ gần chết là gì?” Hứa Quân Hào đột nhiên hỏi.
“Mấy giây hoặc mấy phút trước khi chết.” Có người trả lời.
“…” Hứa Quân Hào không đáp lại.
“Mấy giây hoặc mấy phút trước khi chết và sau khi chết.” Một người khác bổ sung thêm.
“Thế này mới đúng.” Hứa Quân Hào lập tức giơ ngón trỏ, gật đầu đưa ra đáp án khẳng định.
“Ủa? Sir Phương các anh đến rồi.” Cuối cùng Hứa Quân Hào cũng phát hiện nhóm Phương Trấn Nhạc, bèn dừng công việc giải phẫu và giảng dạy, cầm dao phẫu thuật gật đầu chào họ: “Thập Nhất đã trả phép quay về làm việc rồi à.”
“Sir Hứa.” Gia Di gật đầu, hít sâu một hơi rồi cầm sổ ty, tiến về phía trước một bước.
“Sao rồi? Có tiến triển gì?” Phương Trấn Nhạc sánh vai cùng Gia Di đến gần giường giải phẫu, đồng thời hỏi Hứa Quân Hào.
“Trước khi chết, nạn nhân chẳng những dùng thuốc diệt chuột mà còn ăn một ít thịt bò, uống một ít rượu.” Hứa Quân Hào xoay người nhường ra một chút chỗ trống để các thám tử thấy thi thể. Nhưng khi lia mắt thấy thi thể đã bị giải phẫu trông hơi đáng sợ, anh ta lại lưỡng lự không biết có nên che lấp một chút hay không, tránh cho các thám tử mặc dù đã trải nghiệm nhiều lần vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Hơn nữa từ các loại vết thương trên người anh ta có thể thấy, người vô gia cư này đã bị ẩu đả ức hiếp trong một khoảng thời gian dài.”
Chính vì đủ loại vết thương hiếm có khó tìm trên thi thể này nên anh ta mới mượn thi thể “hiếm hoi” này để giảng giải kiến thức về việc phân loại và biểu hiện của các vết thương đặc biệt.
“Có khi nào vẫn luôn có kẻ không ngừng trút hết những cảm xúc tiêu cực của mình lên người người vô gia cư này trong thời gian dài, lần này không khống chế được sức mạnh nên vô tình giết chết anh ta, sau này để che giấu thông tin của mình nên mới cố tình phá hỏng thi thể, khiến người khác hiểu nhầm người vô gia cư này chết vì bị mưu sát không? Hoặc là… có khi nào hung thủ phát hiện mình đánh quá tàn nhẫn, nạn nhân đã gần chết nên hung thủ mới đút cho nạn nhân ăn thuốc diệt chuột, từ đó dẫn đường cảnh sát liên hệ cái chết của anh ta với những vụ án chó mèo bị đầu độc mà chết trước đó không?”
Dựa theo lời nói của Hứa Quân Hào, Phương Trấn Nhạc lập tức triển khai suy luận trinh thám, tư duy phát tán rất nhanh.
“Hiện tại tôi có hai suy đoán về cái chết của nạn nhân. Thứ nhất là vết mổ trên bụng, thứ hai là vết thương gây ra do vật cùn sau gáy. Tuy nhiên tôi còn chưa giải phẫu hộp sọ cho thi thể nên hãy chờ thêm một lát cái đã.” Hứa Quân Hào chỉ vào phần đầu của thi thể.
Đám Lưu Gia Minh lập tức cau mày, không nhịn được thở dài cho vận mệnh của người vô gia cư này.
Rốt cuộc những người vô hình sống dưới đáy xã hội này đang sống một cuộc sống như thế nào?
Nghe thấy những lời nói của Hứa Quân Hào, lòng hiếu kỳ của Gia Di lập tức lấn át cảm giác khó chịu sau mấy tháng trời không thấy thi thể. Cô hít sâu một hơi, nâng mí mắt lên, nhìn về phía thi thể đang trong quá trình giải phẫu, lồng ngực bị banh ra như cánh bướm…